Kiều Tâm, Tiểu Ninh và Lâm Minh đứng ở bên ngoài văn phòng nghe thấy một tiếng thét của Tô Lam vọng ra từ trong phòng làm việc, sau đó họ không nghe thấy âm thanh gì nữa. Thấy Tô Lam và Quan Triều Viễn ở trong phòng rất lâu không đi ra, mấy người bọn họ nhất thời thấy hơi ngượng ngùng vì trong đầu họ đã thừa biết hai người kia đang làm cái gì ở bên trong rồi.
Dù sao Lâm Minh cũng là đàn ông nên chỉ thấy hơi khó xử một chút thôi, nhưng Kiều Tâm và Tiểu Ninh là con gái nên bọn họ thẹn thùng đỏ mặt và không biết phải làm thế nào.
Kiều Tâm bối rối nói: "Trợ lý Lâm, tôi pha cho anh một tách cà phê nhé!" Nói xong, cô ấy quay người rời đi.
“Tôi vẫn còn một tập tài liệu cần hoàn thành, xin phép đi trước nhé.” Tiểu Ninh cũng xoay người bỏ chạy.
Chỉ còn lại một mình Lâm Minh, anh ta nhếch miệng cười, sau đó xoay người ngồi lên ghế sô pha. Hầu như từ trước đến nay anh ta chưa từng rời khỏi Quan Triều Viễn nửa bước, những việc tương tự như thế này cũng đã từng xảy ra và bản thân đã quá quen rồi, cho nên anh ta cũng không mấy để ý.
Vài phút sau, Kiều Tâm quay lại với một tách cà phê nóng. Cô ấy đưa tách cà phê cho Lâm Minh: “Trợ lý Lâm, uống tách cà phê nhé.”
Anh ta nhanh chóng đứng dậy đưa tay nhận lấy tách cà phê. Nhưng không biết là do tay của Lâm Minh chưa giữ được cái tách, hay Kiều Tâm đã buông tay hơi sớm, mà tách cà phê đã đáp thẳng xuống sàn nhà.
Trong phút chốc, chiếc tách sứ không chỉ vỡ ra từng mảnh mà còn có chất lỏng màu nâu chảy khắp sàn nhà và bắn tung tóe lên quần của Lâm Minh. Nhìn thấy cà phê văng lên quần của Lâm Minh, Kiều Tâm hốt hoảng kêu lên: "Tôi xin lỗi, trợ lý Lâm, tôi..."
Kiều Tâm thất vọng vô cùng, tại sao một chút xíu chuyện như vậy mà mình cũng không làm tốt được chứ?
Lâm Minh cúi đầu nhìn chất lỏng màu nâu trên quần, trong lòng thấy hơi chán chường nhưng vẫn lịch sự nói: "Không sao."
“Để tôi đi lấy khăn ướt lau cho anh.” Nói xong, Kiều Tâm cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh.
Trong phòng làm việc, Tô Lam đang bị Quan Triều Viễn ôm hôn say đắm, nghe thấy bên ngoài có tiếng đồ vật rơi vỡ thì nhân cơ hội đẩy Quan Triều Viễn ra.
“Tiếng động gì vậy nhỉ? Hình như có vật gì đó bị vỡ.” Tô Lam nói xong thì nhổm người dậy định đi ra ngoài.
Quan Triều Viễn đưa tay ra và nắm lấy cổ tay của cô. Tô Lam không khỏi lo lắng, nói: “Anh đừng quậy nữa. Để em ra xem thử bên ngoài xảy ra chuyện gì nhé? Còn anh muốn làm gì nữa thì… đợi về nhà đã nhé. Làm thế này ở đây lâu quá thì không tốt đâu.”
Nói đến đây, cô cúi thấp đầu xuống, bây giờ chỉ có thể tỏ ra mềm mỏng và yếu đuối với Quan Triều Viễn thì may ra anh mới chịu dừng chuyện này ở đây. Thật ra vừa nãy anh cũng có chừng mực, chỉ là ôm hôn cô vài cái thôi mà, vẫn chưa làm chuyện gì nóng bỏng. Nhưng hai người giống như củi khô gặp lửa đỏ, chỉ là kiềm chế để không bùng cháy mà thôi.
Nghe vậy, trên môi Quan Triều Viễn nở một nụ cười, sau đó anh bước tới, vừa vén tóc cho cô, vừa nói: "Em nhìn em bây giờ đi, vừa ló đầu ra một cái là bọn họ sẽ biết ngay chúng ta vừa làm chuyện gì đấy.”
Quan Triều Viễn túm lấy cánh tay của cô, cô cau mày, quay đầu nhìn lại. Đôi mắt của Quan Triều Viễn lúc này nóng rực như có lửa đốt: "Đừng quên chuyện em vừa hứa với anh đấy nhé.”
Tô Lam nhíu mày hỏi lại anh: “Em hứa với anh chuyện gì?”
Cô không nhớ mình đã hứa với anh điều gì. Anh cúi đầu vuốt ve móng tay của cô, thong thả đáp: “Không phải em nói về nhà rồi sẽ để anh làm gì thì làm sao?”
Nghe vậy, Tô Lam bỗng nổi đóa, đẩy Quan Triều Viễn một cái khiến anh hơi loạng choạng. Cô cười nói: "Còn phải xem tâm trạng của chị đây.”
Dứt lời, Tô Lam mở cửa rón rén đi ra ngoài.
Tô Lam vừa bước ra khỏi văn phòng liền nhìn thấy Lâm Minh đang đứng chính giữa sảnh ngoài văn phòng, còn Kiều Tâm thì đang ngồi xổm trước mặt Lâm Minh, cô ấy vừa cầm một chiếc khăn ướt giúp anh ta lau vết cà phê dính trên quần tây, vừa đang dùng chổi quét sạch các mảnh vỡ của cái tách.
Tô Lam hỏi: “Sao thế?”
Kiều Tâm ngẩng đầu nhìn cô và tự trách mình: “Tớ không cẩn thận làm rơi tách cà phê khiến cà phê văng lên quần của trợ lý Lâm.”
Lúc này, Lâm Minh mới nhẹ giọng nói: "Không phải lỗi của cô Kiều đâu, là tại tôi không giữ được cái tách.”
Tô Lam thấy hai người đều nhận lỗi về phần mình nên cất tiếng an ủi: “Một cái tách thôi mà, không có gì to tát đâu, có điều quần của anh phải gửi đến tiệm giặt rồi.”
Kiều Tâm áy náy: “Tôi xin lỗi.”
Xem ra quần của Lâm Minh rất đắt tiền. Lâm Minh xua tay: “Không sao đâu. Cô Kiều không cần lau nữa đau. Tôi về thay cái khác là được rồi.”
Kiều Tâm vẫn nắm chặt chiếc khăn ướt và muốn tiếp tục lau sạch quần cho anh ta: “Sao anh có thể đi ra ngoài với bộ dạng như thế này được? Hay để tôi lau tiếp giúp anh nhé?”
Lâm Minh lùi lại một bước, khéo léo từ chối: “Không cần đâu. Cảm ơn cô Kiều.”
Kiều Tâm thấy anh ta lùi lại và không chịu để mình lau giúp nữa thì ngượng ngùng đứng dậy. Lúc này, Quan Triều Viễn bước ra từ phòng làm việc của Tô Lam. Lâm Minh vội vàng bước tới và sẵn sàng nghe anh dặn dò. Anh liếc vết bẩn trên quần của Lâm Minh, chỉ nói gọn lỏn một câu: “Chúng ta về thôi.”
Lâm Minh lập tức cầm lấy cặp hồ sơ vừa để trên bàn, đáp: “Vâng.”
Tô Lam đi theo anh: “Để em tiễn anh.”