Tô Lam quay đầu lại chỉ thấy một bóng người mặc vest đen chạy đến.
Quan Triều Viễn đi đến trước mặt cô đã thở hồng hộc, cúi người hít thở.
Tô Lam nhìn thấy anh như vậy thì cau mày. Lòng nghĩ: Sau mà anh thở hồng hộc rồi? Không lẽ chạy trên đó xuống đây? Văn phòng anh ở tầng hai mươi, nếu chạy bộ xuống thì đúng là sẽ thành như vậy, hơn nữa tốc độ anh cũng rất nhanh, cô nhớ thang máy chỉ dừng ở giữa mấy lần thôi.
Lúc này, Tô Lam có chút không nỡ.
Lúc này Quan Triều Viễn bước lên trước, muốn ôm cô vào lòng: “Em đi nhanh vậy, hại anh cứ nghĩ sẽ không đuổi kịp em!”
Tô Lam bị anh kéo vào lòng, hai tay đặt trên ngực anh, có thể cảm nhận được lòng ngực đang phập phồng của anh.
“Anh... đi từ cầu thang xuống hả?” Tô Lam bất giác hỏi.
Quan Triều Viễn hít một hơi rồi mới không vui nói: “Hai thang máy đều có người, đợi thang máy thì không theo kịp em rồi, anh không thể thả em đi nữa!”
Tô Lam nghe vậy thì mở miệng định nói gì đó, nhưng anh lại cúi đầu dùng môi anh phủ lấy môi cô.
“Ừm...” Nụ hôn bất ngờ của anh dọa Tô Lam sợ, nơi này là bậc thang của lối ra vào tòa nhà, người qua lại nhiều vô cùng, hơn nữa lại có rất nhiều người là nhân viên của Thịnh Thế, làm vậy thì điên khùng quá rồi!”
Tô Lam vùng vẫy vài lần, mặt cọ đỏ cả lên.
Mắt cô nhìn đông ngó tây, nhìn thấy có rất nhiều người đi ngang đang nhìn, cô càng xấu hổ thêm, nhưng thân hình anh cao lớn, cô không thể lay động anh được.
Ngay vào lúc Tô Lam sốt ruột đến mồ hôi lấm tấm trên trán, Quan Triều Viễn cuối cùng cũng dừng lại.
“Quan Triều Viễn, anh mau buông em ra!” Tô Lam hít một ngụm khí xong càng bực bội hơn.
Quan Triều Viễn thấy bộ dạng xấu hổ của cô thì tâm trạng vui vẻ, cười nói: “Em nhỏ tiếng thôi, vốn dĩ là chuyện hai bên tình nguyện, em vừa la lên thì người ta sẽ tưởng là anh đang cưỡng ép em đó!”
“Đáng ghét, rõ ràng là anh cưỡng ép em, hai bên tình nguyện ở đâu ra?” Tô Lam lập tức phản bác.
Nhưng anh lại mím môi cười, giơ tay nắm lấy cằm cô, hỏi: “Thật là em không vui?”
Cô làm sao không vui chứ, vui cũng phải đổi chỗ khác chứ? Nơi này là nơi công cộng mà.
Nhưng Tô Lam làm sao nói ra được những lời này, cô đẩy anh một cái: “Anh nhanh đi làm đi, em còn việc đây!”
Quan Triều Viễn bị đẩy ra lại giơ tay nắm lấy tay Tô Lam, kéo cô vào lòng.
Tô Lam sợ anh lại giở trò cũ mới vội vùng tay mình ra.
Nhưng Quan Triều Viễn lại nắm chặt lấy tay cô không buông.
Lúc này, Tô Lam thấy anh giơ tay lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung tơ màu đỏ, rồi hộp được mở ra, dưới ánh mặt trời chói chang, Tô Lam nhìn thấy một chiếc nhẫn Sapphire lấp lánh bên trong.
Nhìn thấy chiếc nhẫn, mắt Tô Lam sáng bừng lên.
Chiếc nhẫn này là thiết kế khảm theo nhóm, một viên Sapphire ở giữa, xung quanh khảm vô số viên kim cương nhỏ, kiểu dáng công nương Diana kinh điển, hơn nữa màu sắc của viên đá rất xanh, khiến người khác không thể rời mắt.
Ngay vào lúc Tô Lam choáng ngợp trước chiếc nhẫn, Quan Triều Viễn đã lấy nhẫn ra khỏi hộp, sau đó bất ngờ đeo vào ngón áp út bên tay trái của Tô Lam!
Tô Lam vội vàng rụt tay lại, chất vấn: “Anh làm gì đó? Đang yên đang lành tặng nhẫn cho em làm gì?”
Mắt Quan Triều Viễn nhìn ngón tay đeo nhẫn của Tô Lam, nói: “Chiếc nhẫn này anh đã đặt làm rất lâu rồi, chỉ đợi chuyện của ba anh qua đi rồi mới đeo lên tay em, hôm nay cuối cùng cũng đợi được ngày này, chi bằng chúng ta chọn ngày đẹp để đi đăng ký kết hôn đi.”
Tô Lam nghe anh nói rất thuận miệng, thì nhìn vào chiếc nhẫn trên tay nói: “Ý của anh là đang cầu hôn em?”
“Đương nhiên.” Quan Triều Viễn gật đầu một cách đương nhiên.
Lúc này, Tô Lam liếc anh một cái rồi thẳng tay tháo chiếc nhẫn xuống và nhét lại vào tay anh: “Anh cũng không có thành ý quá rồi, cả hoa cũng không có, còn không quỳ xuống nữa.”
Từ giây phút anh chạy theo cô, những nỗi uất ức mà Tô Lam nhịn trong những ngày này đều đã tiêu tan hết.
Tô Lam lúc này rất hận bản thân mình, chỉ cần anh vừa dỗ cô, cô sẽ vui vẻ mà nghe theo, nhưng cô lại không có cách từ chối anh.
Nhưng Quan Triều Viễn lại cười: “Chúng ta đã kết hôn lần hai rồi, còn cầu hôn gì nữa?”
“Quan Triều Viễn, em đến mức kết hôn lần hai không phải đều nhờ anh ban cho hay sao?” Phút chốc, Tô Lam bùng nổ, ý của anh là nói mình kết hôn lần hai thì không đáng giá nữa à?
Quan Triều Viễn thấy chọc cô tức giận rồi nên vội vàng ôm lấy vai cô, dỗ: “Đùa với em thôi, em tin thật à? Muốn hoa phải không? Được, bây giờ anh sẽ đặt một vạn đóa hoa hồng cho em.”
Quan Triều Viễn nói xong, cầm điện thoại lên gọi.
Tô Lam thấy vậy cản lại: “Em chỉ nói vậy thôi, anh tin thật hả? Một vạn đóa hoa hồng mất bao nhiêu tiền chứ?”
Quan Triều Viễn nghe vậy nhếch mép cười: “Biết em tiết kiệm cho anh, xem ra em đồng ý là bà chủ nhà anh rồi.”
“Đáng ghét!” Tô Lam không nhịn được mím môi cười.
Lúc này, điện thoại được kết nối.
Quan Triều Viễn nói vào điện thoại: “Lâm Minh, lái xe qua đây.”
Bên đó đáp một tiếng, Quan Triều Viễn cúp máy.
Lúc này, ánh mắt Tô Lam đang chăm chú nhìn Quan Triều Viễn rồi mới giật mình nhận ra: “Ban nãy anh không phải muốn đặt hoa mà là gọi điện thoại cho Lâm Minh bảo anh ta chuẩn bị xe?”
Quan Triều Viễn không nhìn Tô Lam, giơ tay đẩy cô đi về phía bãi đậu xe: “Hôm nay còn sớm, chúng ta đi đón Minh An đi.”
“Này, sao anh không trả lời em?” Tô Lam biết mình bị lừa nên tức ngu cả người.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!