Trước đây, Tô Yên thấy Tô Lam không tức giận chất vấn thì cũng khiêu khích châm chọc, bây giờ nhìn cô ta im lặng như thế khiến Tô Lam hơi lo.
Chẳng bao lâu sau thì đến bệnh viện, Tô Lam đưa Tô Yên vào khoa tâm lý, trong lúc Tô Yên vào phòng khám, Sở Thanh Diên với Tô Lam đứng chờ bên ngoài hành lang.
Không biết có phải do Sở Thanh Diên suốt ruột không, bà kéo tay Tô Lam lại hỏi: “Lam Lam, con nói xem, tinh thần Yên Yên…có phải có vấn đề rồi không?”
Thấy mẹ lo lắng, Tô Lam chỉ đành an ủi bà: “Mẹ, lần này Tô Yên bị kích động hơi lớn, chắc chắn phải một thời gian nữa con bé mới ổn định lại được, mẹ yên tâm đi, con bé sẽ không sao đâu, bình thường đanh đá như thế, nào ai dám bắt nạt con bé chứ?”
"Nói thì nói thế, nhưng mẹ thấy nó nhớ Chi Chi lắm, con nói xem người nhà cậu Trịnh Hạo cũng thật là, không biết ba mẹ cậu ta đưa Chi Chi đi đâu rồi, giờ rõ ràng là không muốn Yên Yên nhìn thấy Chi Chi.” Sở Thanh Diên tức giận nói.
"Mẹ, là Tô Yên tự nguyện nhường quyền nuôi Chi Chi, hơn nữa cũng không lấy tiền cấp dưỡng nuôi con, lúc ly hôn còn đòi căn nhà với bao nhiêu tiền như thế, nhà Trịnh Hạo không muốn Tô Yên gặp Chi Chi cũng là hợp tình hợp lý." Tô Lam nói.
Thật ra trong lòng Tô Lam biết rõ, có lẽ Trịnh Hạo không muốn Tô Yên ảnh hưởng đến sự trưởng thành của Chi Chi, tính cách Tô Yên quá cực đoan, nếu cô là ba của Chi Chi, cô cũng sẽ làm như vậy.
“Yên Yên làm sai thật, nhưng cũng không nên để mẹ con nó cả đời không gặp nhau chứ? Thế cũng tàn nhẫn quá rồi.” Sở Thanh Diên cau mày nói.
Đang nói thì phòng khám mở cửa, Tô Yên ôm ảnh Chi Chi bước ra.
“Người nhà vào đây một lát!” Một người đàn ông mặc áo blouse trắng gọi vọng ra từ trong phòng khám.
"Vâng, đến đây." Sở Thanh Diên trả lời, sau đó dặn Tô Yên ngồi trên ghế chờ ở ngoài hành lang, kéo Tô Lam vào phòng khám.
Ngồi đối diện với bàn làm việc của bác sĩ, bác sĩ thận trọng nói với Sở Thanh Diên và Tô Lam: “Trải qua một số câu hỏi của tôi, tôi có thể chẩn đoán rằng, bệnh nhân bị bệnh trầm cảm tương đối nặng.”
"Bệnh trầm cảm?" Tô Lam nhìn Sở Thanh Diên một cái, trong lòng đầy rối rắm.
Họ đều đã từng nghe nói qua đến bệnh trầm cảm, loại bệnh mà mỗi ngày bệnh nhân đều rầu rĩ, đòi sống đòi chết, hầu như không thể làm được gì.
"Bác sĩ, cần điều trị như thế nào? Có hy vọng chữa khỏi hay không?" Sở Thanh Diên vội vàng hỏi.
Bác sĩ chần chừ một chút mới trả lời: "Chứng bệnh về mặt tinh thần rất khó chữa, nhưng cũng không phải không có hy vọng. Đặc điểm lớn nhất của bệnh nhân trầm cảm là không muốn sống, muốn chết nên gia đình nhất định phải quản lý tốt bệnh nhân, tránh phát sinh điều gì ngoài ý muốn.”
Sở Thanh Diên vừa nghe lời này, cả người run lên ngay lập tức, Tô Lam cũng nắm chặt tay mẹ.
Sau đó bác sĩ tiếp tục nói: "Những bệnh nhân trầm cảm cần người nhà bầu bạn và quan tâm, tốt nhất là luôn làm cho cô ấy vui vẻ. Đúng rồi, ở ngoại ô phía nam Giang Châu có một viện an dưỡng chuyên cung cấp cho các bệnh nhân có vấn đề về tinh thần. Các bác sĩ và trang thiết bị ở đó đều rất tốt, tuy nhiên chi phí hơi cao, giường nằm chật chội, nếu có khả năng thì nên cho người nhà vào cùng viện an dưỡng điều trị cho bệnh nhân một thời gian, hẳn sẽ giúp ích rất lớn!”
"Cám ơn bác sĩ." Sở Thanh Diên với Tô Lam dìu nhau ra khỏi phòng khám của bác sĩ.
Nhìn Tô Yên ngồi thẫn thờ trên ghế ngoài hành lang, nước mắt Sở Thanh Diên đã tuôn như mưa, Tô Lam vẫn còn cố nén mặc dù trong lòng rất xót xa, vội vàng đưa khăn giấy cho mẹ.
“Mẹ, đừng khóc trước mặt Tô Yên.” Tô Lam nhỏ giọng nói bên tai mẹ.
"Ừ." Sở Thanh Diên vội vàng cầm khăn giấy lau nước mắt, sau đó cố kìm chế cảm xúc của mình, đưa Tô Yên rời khỏi bệnh viện.
Sau khi trở về, Tô Yên lại về phòng một mình, Sở Thanh Diên nói chuyện với Tô Lam ngoài phòng khách.
“Con xem, giờ Tô Yên ngây ngốc như vậy, phải làm sao đây?” Lúc này Sở Thanh Diên không kìm nén nổi nữa, cầm khăn giấy mà bật khóc.
Trong lòng Tô Lam cũng rất đau lòng, không ngờ nội tâm Tô Yên lại yếu ớt như thế, lại bị bệnh trầm cảm. Cô biết loại bệnh này rất phiền phức, tỉ lệ tự sát rất cao, bây giờ chỉ đành an ủi khuyên bảo mẹ trước.
“Mẹ, chuyện xảy ra thế này cũng chỉ có thể dành thời gian bầu bạn với con bé, gia đình quan tâm nhiều hơn thôi.” Tô Lam cũng không biết nên khuyên thế nào.
Lúc này đột nhiên Sở Thanh Diên kéo tay Tô Lam nói: “Lam Lam, mẹ biết trước đây Yên Yên đối xử với con không tốt, nhưng con đừng căm ghét nó, hai đứa là chị em ruột, bây giờ mẹ chỉ có thể trông cậy vào con giúp nó thôi!”
"Mẹ, sao con ghét Tô Yên được chứ ? Nói cho cùng thì gãy xương... nhưng vẫn còn dính đến gân cốt." Thực ra, đến lúc này nói không có khúc mắc là lừa người, mặc dù giờ phút này vành mắt Tô Lam cũng bắt đầu ửng đỏ.
Từng bao nhiêu lần lúc cô khó khăn nhất, khi nào cũng hy vọng em gái có thể giúp mình, như cô ta không hề, hơn nữa còn hung hăng dẫm lên đầu chị gái.
Mặc dù trong lòng có oán, nhưng cô vẫn không hận nổi Tô Yên, bây giờ thấy cô ta thế này, trong lòng Tô Lam rất khó chịu.
“Con nghĩ thế là quá tốt rồi, con nói xem nếu để Chi Chi tới gặp Yên Yên, liệu có giúp ích hồi phục cho con bé không?” Sở Thanh Diên nhìn rồi hỏi Tô Lam.
Tô Lam biết mẹ muốn cô giúp đỡ, có lẽ nếu cô gọi điện thoại cho Trịnh Hạo, anh ta sẽ nghe máy.
Trong chuyện này, Tô Lam cũng không cố kỵ gì nên gật đầu nói: "Để con liên lạc thử với Trịnh Hạo, xem có thể tìm được anh ta không.”
Nghe nói như vậy, Sở Thanh Diên hài lòng gật đầu một cái. Sau đó lại nói: "Còn viện an dưỡng gì đó mà bác sĩ vừa nói ở phía Nam Giang Châu nhỉ, Lam Lam, Triều Viễn quan hệ rộng, chắc chắn thằng bé có thể cho Tô Yên vào viện an dưỡng đó trị liệu, hay là con nói với nó một tiếng?”
Nghe vậy, chân mày Tô Lam hơi giật giật, có điều cô vẫn nhanh chóng gật đầu: “Để lúc nào về con nói với anh ấy sau.”
Sở Thanh Diên vẫn luôn cho rằng Tô Lam với Quan Triều Viễn sẽ mau chóng tổ chức hôn lễ, thấy mẹ lo lắng như vậy, cô cũng không định nói tình hình hiện tại cho bà nghe để tránh bà lo lắng cho cả mình.
Thầy Tô Lam đồng ý, Sở Thanh Diên mới gật đầu một cái.
Sau đó Tô Lam lại nói: "Con gọi cho Trịnh Hạo bây giờ đã.”
Tô Lam lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Trịnh Hạo, gọi đi.