Những lời nói của Quan Triều Viễn đã làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng của Tô Lam, cô giận dữ gào vào mặt anh: "Quan Triều Viễn, cho dù anh giàu và có thế lực đến đâu đi chăng nữa, em cũng có thể không nhận lời đề nghị hợp tác của anh!”
Cô không ngờ anh lại nói ra những lời khiến người khác đau lòng như vậy, anh xem cô là cái gì, là gái bán hoa, là một người có thể bán rẻ bản thân để đổi lấy tiền sao?
“Đúng vậy, em có thể không nhận lời đề nghị hợp tác của anh.” Ánh mắt của Quan Triều Viễn lúc này tràn ngập nỗi thất vọng.
Anh khinh bỉ nhìn cô chằm chằm, sau đó lắc đầu nói: “Chẳng trách anh giao việc gì em cũng từ chối, hóa ra là em muốn ra ngoài thử xem nhan sắc và thủ đoạn của bản thân có thể lôi kéo được sự đầu tư của những gã đàn ông khác hay không!”
Dứt lời, Quan Triều Viễn liền quay đầu bước ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Tô Lam nhìn cánh cửa đóng chặt, không nhịn được mà bưng mặt khóc nức nở. Cô ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn lên trần nhà, lấy tay che miệng cố gắng ngăn lấy tiếng nấc nghẹn ngào.
Cô chịu đủ rồi, cô thật sự không muốn sống như thế này nữa, xem ra cho dù cô có luyến tiếc gia đình này đến nhường nào thì cô cũng phải từ bỏ thôi.
Sáng hôm sau, khi Tô Lam xuống lầu, Quan Triều Viễn đã đi làm. Cô gọi điện thoại cho Kiều Tâm báo tối nay mình mới đến công ty, vì cô muốn cùng ăn sáng với Minh An và Xuân Xuân, sau đó đích thân đưa Minh An đến trường mẫu giáo.
Nếu rời khỏi đây, cô có thể mang Xuân Xuân theo, nhưng không thể đưa Minh An đi cùng. Minh An là sinh mệnh của Quan Triều Viễn, thằng bé được một tay anh nuôi lớn, dường như mối quan hệ giữa Minh An và anh cực kỳ sâu đậm. Tuy cô không nỡ xa Minh An nhưng cô không thể ích kỷ chia cách hai cha con họ được.
Nếu rời khỏi đây, tuy rằng cô vẫn có thể thi thoảng về thăm Minh An, nhưng dù sao cũng không thể sớm tối gần gũi kề cạnh cậu bé như bây giờ, vì vậy cô muốn dành thời gian ở bên Minh An trong những ngày cuối cùng này.
Sau khi bón cho Xuân Xuân ăn xong, Tô Lam ân cần nhìn Minh An đang cúi đầu ăn cơm, cười nói: “Minh An ăn nhanh nào, chốc nữa mẹ sẽ đưa con đi học nhé.”
Nghe vậy, Minh An rất vui, nhưng thấy hơi lạ nên hỏi ngược lại cô: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ không đi làm ạ? Sao mẹ không để mẹ Trần đưa con đi học?”
Tô Lam do dự một hồi mới cười đáp: "Hôm nay mẹ không bận nên muốn tự mình đưa con đi học.”
Nói xong, Minh An cúi đầu ăn ngấu nghiến: “Tuyệt quá, con rất thích được mẹ đưa đi học.”
Tô Lam vội vã dặn dò: “Ăn từ từ thôi, kẻo sặc đấy.”
Minh An ngậm đầy thức ăn trong miệng, ngẩng đầu lên và nói: “Con phải ăn nhanh để mẹ không bị trễ làm ạ.”
Nghe đến đây, trong lòng Tô Lam ấm áp lạ thường. Cô cảm thấy Minh An quả thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, đáng tiếc là bản thân cô không xứng đáng là một người mẹ. Cô đau đớn và chua xót vì đã không thể đồng hành cùng con trai mình trong những tháng năm thơ ấu của cậu bé.
Minh An ăn hết bát cơm rất nhanh. Tô Lam mang cặp sách, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Xuân đang ngồi trên ghế sô pha và dắt tay Minh An ra cửa. Hai mẹ con vừa bước ra khỏi cổng biệt thự đã nhìn thấy Lâm Minh cùng chiếc Bentley màu đen đang đậu sẵn trước cổng.
Thấy Lâm Minh xuống xe, Tô Lam nhíu mày hỏi: "Trợ lý Lâm, sao anh lại ở đây?"
Cô thấy trong xe không có ai thì biết Quan Triều Viễn không đi cùng Lâm Minh. Anh ta nhanh nhảu trả lời: "Tổng giám đốc Quan để quên một tài liệu ở nhà, nên bảo tôi quay lại lấy.”
“Thì ra là như vậy.” Tô Lam gật đầu.
Tô Lam đang định dắt tay Minh An rời đi, thì đột nhiên dừng bước, quay đầu gọi với theo Lâm Minh đang chạy vào biệt thự: “Trợ lý Lâm!”
Lâm Minh nghe thấy tiếng gọi thì lập tức dừng lại. Anh ta xoay người nhìn Tô Lâm đang đi tới: “Cô Lâm gọi tôi à?”
Tô Lam đi tới trước mặt Lâm Minh, chần chừ một hồi mới lên tiếng: "Trợ lý Lâm, tôi có chuyện muốn hỏi anh, mong anh sẽ nói thật."
Nghe vậy, Lâm Minh cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu nói: "Cô muốn hỏi về cô gái hôm trước đi ăn cùng với tôi và tổng giám đốc Quan có phải không?”
Tô Lam phì cười: “Trợ lý Lâm thông minh thật đấy. Tôi muốn gì anh đều biết hết.”
Ban đầu cô thấy hơi khó mở lời, nhưng bây giờ Lâm Minh đã biết thì cô chẳng việc gì phải ngại nữa. Nếu đã chết thì Tô Lam cũng muốn biết toàn bộ sự thật trước khi chết. Cô muốn biết rốt cuộc cô gái kia là ai và Quan Triều Viễn có thật sự yêu cô ta hay không. Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, cô có thể quyết định dứt khoát ra đi, hoàn toàn rời khỏi Quan Triều Viễn và bắt đầu cuộc sống mới cho chính mình. Cho dù điều này làm cô đau đớn tột cùng, nhưng Tô Lam vẫn cắn răng chịu đựng.
Lâm Minh hơi đắn đo, sau đó trả lời: "Cô gái đó tên là Bạch Giai Kỳ, ba của cô ta và ba của tổng giám đốc Quan là đồng nghiệp, gia đình giữ chức vụ phó cấp quốc gia rất có máu mặt.”
Nghe vậy, khóe miệng Tô Lam khẽ nhếch lên. Quả nhiên gia thế vẫn là vấn đề quan trọng, cô gái Bạch Giai Kỳ này da trắng, vừa đẹp lại vừa giàu, hơn nữa còn xuất thân trong dòng họ có địa vị cao hơn nhà họ Quan, chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho công việc kinh doanh của Quan Triều Viễn sau này.
Còn cô, cô có thể giúp gì cho Quan Triều Viễn? Không những không thể hỗ trợ công việc của anh, mà cô còn khiến thế lực của anh giảm sút, dù là kẻ ngốc cũng sẽ không chọn lựa một người vợ có xuất thân bình dân giống như cô.
Nghĩ đến đây, Tô Lam cười khẩy: "Hóa ra là vậy, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết.”
Nhìn thấy Tô Lam chuẩn bị rời đi, Lâm Minh nhanh chóng tiến lên chặn cô lại. Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, anh ta vội vàng giải thích: “Cô Tô, không phải như cô nghĩ đâu, tổng giám đốc Quan không phải loại người như vậy!”
Tô Lam nhìn chằm chằm Lâm Minh và hỏi: “Anh ta không phải là loại người gì?”
Không phải bây giờ mọi thứ đều đã rõ ràng rồi sao? Không phải loại người đó? Không phải loại người đi trêu đùa con gái nhà người ta sao? Lúc này Tô Lam thấy cực kì thất vọng về Quan Triều Viễn.
Lâm Minh nghẹn lời, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Tô Lam lạnh lùng cười nói: "Anh ta đã qua lại với cái cô Bạch Giai Kỳ này một khoảng thời gian rồi, có đúng không trợ lý Lâm? Có phải sẽ nhanh chóng tính đến chuyện kết hôn không? Anh ta có định khi nào sẽ đánh bài ngửa với tôi không? Hay là có nói muốn xây dựng gia đình với cô ta ở thành phố lớn, sau đó nhốt tôi lại vào một ngôi nhà nào đó ở Giang Châu không?”
Lâm Minh nhíu mày, nói: “Cô Tô, cô không biết cụ thể sự việc thì đừng hiểu lầm tổng giám đốc Quan. Trong lòng anh ấy lúc nào cũng chỉ có cô, anh ấy có nỗi khổ tâm của mình!”
Nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng của Lâm Minh, Tô Lam không tin những gì anh ta vừa nói: “Lâm Minh à, anh không cần nói đỡ cho anh ta đâu. Kết cục ra sao, trong lòng tôi hiểu rõ hơn ai hết.”
Lâm Minh vẫn tiếp tục cố gắng thuyết phục Tô Lam: "Cô Tô, còn rất nhiều chuyện cô chưa biết, xin cô nhẫn nại thêm một thời gian nữa, chắc chắn tổng giám đốc Quan sẽ nói rõ tất cả với cô.”
Tô Lam cho rằng Lâm Minh sợ bị Quan Triều Viễn trách phạt vì đã lỡ lời nên cố gắng khuyên nhủ mình, do đó cô càng không tin những lời anh ta vừa nói.
“Được rồi, tôi sẽ không nói với Quan Triều Viễn là anh đã kể cho tôi nghe chuyện giữa anh ta và cô Bạch Giai Kỳ. Tôi cũng sẽ không truy cứu những chuyện này, bởi vì tự tôi đã biết rõ tất cả rồi, anh cứ yên tâm.” Nói xong, Tô Lam dắt tay Minh An rời đi.