“Thật ra…” Lâm Minh còn muốn nói gì đó.
Quan Triều Viễn lại cắt ngang lời nói của anh ta: “Tôi cảm thấy tình trạng bây giờ rất tốt, dù có không tái hôn thì tôi với Tô Lam còn có đám nhóc cũng là một gia đình hạnh phúc.”
Nghe đến đây, trong lòng Tô Lam trở nên lạnh lẽo, mũi cũng hơi cay cay, cô ngước mắt nhìn lên trần nhà, sợ mình sẽ không kiềm được mà rơi nước mắt.
“Ma…” Lúc này, Xuân Xuân trong lòng chợt mở miệng.
Tô Lam vươn tay bụm miệng Xuân Xuân lại, sau đó xoay người chạy nhanh xuống lầu.
Xuống lầu, đầu óc Tô Lam trống rỗng, có chút không biết phải làm sao, thấy chị Hồng đang bận rộn trong bếp, cô ôm Xuân Xuân đi vào.
“Chị Hồng, Triều Viễn và trợ lý Lâm có chuyện cần bàn, em đưa Xuân Xuân đến công viên chơi một lát.” Tô Lam nói một câu với chị Hồng rồi nhanh chóng ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, nước mắt của Tô Lam đã không cầm được mà rơi xuống.
Tô Lam sợ lát nữa mẹ Trần đón Minh An về sẽ nhìn thấy mình nên cô nhanh chân đi đến công viên cách đó không xa.
Cô vẫn luôn cho rằng anh sẽ không thể chờ đợi được mà muốn tái hôn với mình, cho mình một hôn lễ, để mình mặc áo cưới mà mình hằng mong ước, sau đó Minh An và Xuân Xuân vừa hay có thể làm em bé cầm hoa cho bọn họ, và bọn họ có thể sống bên nhau một cách danh chính ngôn thuận.
Mặc dù Tô Lam không phải là người quá coi trọng danh phận, nhưng một người đàn ông cho một người phụ nữ một danh phận tuyệt đối là biểu hiện của tình yêu và trách nhiệm đối với cô ấy.
Nhưng Tô Lam không ngờ anh lại cho rằng trạng thái bây giờ đã rất tốt, hoàn toàn không hề có ý định sẽ kết hôn với mình.
Tô Lam không biết anh nghĩ thế nào, nhưng từ góc độ của một người phụ nữ mà nói, cô thật sự chịu không nổi.
Mặc dù sau đó anh có nói một câu xem như không quá khiến người khác thất vọng, dù cho bọn họ không kết hôn thì bây giờ bọn họ cũng là người một nhà.
Một tờ giấy đăng ký kết hôn đối với hai người không yêu nhau mà nói đúng là một sự ràng buộc, nhưng đối với hai người yêu nhau mà nói, đó tuyệt đối là một lời thề, một sự đảm bảo, một biểu hiện của tình yêu.
Tô Lam cảm thấy rất buồn, rất muốn trở về đến trước mặt anh hỏi xem rốt cuộc anh nghĩ như thế nào.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy hay là bỏ đi, bởi vì cô không muốn anh cho rằng cô mặt dày mày dạn đòi kết hôn với anh, càng không muốn ép anh kết hôn với cô, kia đều là những thứ mà cô xem thường.
Tô Lam đi mệt rồi, cô ôm Xuân Xuân ngồi lên hàng ghế dài cho người nghỉ ngơi ở công viên.
Mặc dù Xuân Xuân chưa nói rành, nhưng lại rất hiểu chuyện, cô bé thấy Tô Lam khóc thì vươn tay lau đi nước mắt của cô: “Ma ma, không… khóc!”
Thấy Xuân Xuân dùng đôi mắt to tròn rụt rè nhìn mình, trái tim Tô Lam đã sắp vỡ ra.
Trong nhất thời, trong lòng cô dâng lên nỗi tự trách khi không thể khống chế chính mình trước mặt con nhỏ.
Sau đó, Tô Lam vội vàng lau nước mắt, ra vẻ nhẫn nại nói với Xuân Xuân: “Xuân Xuân ngoan, ma ma không khóc.”
Lần này Xuân Xuân rất ngoan ngoãn, cô bé vẫn ngồi cùng Tô Lam trên dãy ghế dài ngăm khung cảnh phía xa, vừa không đòi đi chơi cầu trượt, cũng không chạy loạn khắp nơi, mà vẫn ngoan ngoãn ngồi cùng Tô Lam.
Tô Lam nhìn về ánh chiều tà xa xăm, trong lòng dâng lên một cảm xúc không thể nói rõ, chẳng biết sau này mình sống thế nào trong biệt thự của Quan Triều Viễn, bởi vì cô không phải bà chủ mà chỉ là mẹ của hai đứa con, là vợ trước của Quan Triều Viễn.