Nghe xong câu này Tô Lam thấy hơi xót xa, nhưng cũng không dám nói tốt cho Khởi Kỳ trước mặt Quan Triều Viễn, dù sao cũng sợ anh nghĩ nhiều, đàn ông đều thích ghen, mà còn rất nhỏ nhen trong chuyện này.
Nhìn vẻ mặt bất lực của Tô Lam, Quan Triều Viễn lại phóng khoáng nói: "Em yên tâm, mặc dù cậu ta từng làm chuyện tổn thương anh và Minh An nhưng cậu ta không hề có ác ý, hơn nữa cậu ta chăm sóc em và Xuân Xuân lâu như vậy, về điểm này anh vẫn rất biết ơn cậu ta. Tuy mối quan hệ của anh và cậu ta không thể thân thiết như trước nữa, nhưng anh cũng không xem cậu ta như kẻ thù, dù sao bọn anh cũng có quan hệ huyết thống với nhau."
Nghe câu này, Tô Lam yên tâm gật đầu, sau đó hỏi: "Chuyện tai nạn xe của anh và Minh An, anh cũng... biết sao?"
Quan Triều Viễn gật đầu.
"Anh biết từ lúc nào?" Tô Lam hỏi tiếp.
"Khi chuyện đó xảy ra anh đã nghi ngờ là cậu ta, không ngờ lại đúng là như vậy." Quan Triều Viễn trả lời.
Nghe vậy, Tô Lam cau mày: "Vậy sao anh chưa từng nhắc đến chuyện này với em?"
Quan Triều Viễn cong khóe môi: "Lúc đó em rất có thành kiến với anh, dù anh nói em cũng sẽ tin sao? Có lẽ em sẽ cho rằng anh đang cố ý phỉ báng Khởi Kỳ."
Đúng là như vậy, lúc đó cô sẽ không tin bất cứ lời nào anh nói, càng huống hồ là lời nói xấu Khởi Kỳ.
Nghĩ đến những chuyện trước đây, Tô Lam bỗng cảm thấy trong lòng nặng trĩu, cô thở sâu một chút sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Vĩnh Thành và cô gái trẻ xinh đẹp ngồi cách đó không xa.
"Lần trước Khởi Kỳ giúp Diệp Vĩnh Thành thắng kiện phân chia tài sản." Lúc này Quan Triều Viễn bỗng cất lời.
Nghe vậy Tô Lam quay đầu lại, cô bất giác cau mày nhìn Quan Triều Viễn hỏi: "Phân chia tài sản?"
Sau đó Quan Triều Viễn giải thích: "Có lẽ là vì Diệp Vĩnh Thành bị ép đến bất đắc dĩ rồi, Diệp Thế Vĩ luôn nghe lời Hồ Tinh kia, nếu cứ như vậy đoán chừng toàn bộ tài sản đều bị sang tên Hồ Tinh và con gái bà ta Hồ Mỹ Ngọc, mà có lẽ Diệp Vĩnh Thành bị ép cưới Hồ Mỹ Ngọc quá mức, anh ta liều lĩnh đánh cược một phen, nhờ Khởi Kỳ giúp anh ta khởi kiện, anh ta quyết định thừa kế phần tài sản do mẹ anh ta để lại.”
"Vậy kết quả ra sao?" Tô Lam hỏi.
Thật ra Tô Lam cũng có thể hiểu cho Diệp Vĩnh Thành, ba anh ta rất quá đáng, lại ép con trai mình cưới con gái vợ hiện tại của mình, mà đứa con gái đó còn là người phụ nữ buông thả, vậy ai mà chịu nổi chứ? Vả lại mẹ Diệp Vĩnh Thành còn chưa yên mộ, ba anh ta đã cưới người mới, mà còn răm rắp nghe lời người ta.
Rõ ràng mụ Hồ Tinh đó đến là vì tiền, nếu Diệp Vĩnh Thành không ra tay thì tầm mấy năm nữa bà ta sẽ vét sạch tiền nhà họ Diệp.
"Kết quả Diệp Vĩnh Thành thừa kế 25% tài sản nhà họ Diệp, bởi vì Diệp Thế Vĩ cũng có quyền thừa kế 50% tài sản đó của mẹ anh ta." Quan Triều Viễn trả lời.
25% cũng được rồi, nếu không đến lúc đó một xu cũng chẳng đến được tay Diệp Vĩnh Thành.
"Diệp Thế Vĩ vô cùng tức giận việc con trai kiện ông ta nên bây giờ Diệp Vĩnh Thành đã bị Diệp Thế Vĩ đuổi ra khỏi nhà. Chuyện này bỗng chốc trở thành trò cười trong giới thượng lưu Giang Châu, nhưng mọi người đều khá đồng cảm với Diệp Vĩnh Thành, ít nhất thì Diệp Vĩnh Thành đã thắng trước dư luận." Quan Triều Viễn nói.
Tô Lam đón nhận ánh mắt của anh, cười nói: "Có phải anh cũng góp mặt không?"
Nghe câu này, Quan Triều Viễn hơi cong môi: "Ban đầu anh nợ Diệp Vĩnh Thành một ân tình lớn, trước đây giữa công ty Khải Hàng và Thịnh Thế có rất nhiều nghiệp vụ qua lại, anh không quan tâm là qua lại chính đáng hay trục lợi cá nhân, nhưng về lý thì vẫn nên giúp Diệp Vĩnh Thành thắng."
Nghe vậy, Tô Lam gật đầu sau đó liền hỏi: "Ân tình mà anh nợ Diệp Vĩnh Thành có phải là vì em không?"
Quan Triều Viễn mím môi cười, anh nhéo tay Tô Lam, nói: "Yên tâm, ân tình này anh đã trả xong rồi."
"Cảm ơn anh." Tô Lam nói một tiếng cảm ơn từ tận đáy lòng.
Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Hai lần liên tiếp, nếu không có anh thì cô không thể trở thành nhân viên chính thức của Khải Hàng, có khi còn phải ngồi tù.
Lúc này ánh mắt Quan Triều Viễn bỗng sáng lên, anh nghiêng người về phía trước nói khẽ: "Anh càng thích em dùng hành động thực tế để cảm ơn anh."
Đón lấy ánh mắt ẩn chứa sự hài hước và mờ ám của anh, Tô Lam hiểu ngay ý của anh, mặt cô đỏ lên, định rút tay về: "Không đứng đắn!"
Còn anh thì dùng lực nhéo ngón tay cô, cãi: "Lời cảm ơn của em không chân thành chút nào."
"Tại suy nghĩ của anh không trong sáng." Tô Lam phản bác.
"Anh chỉ không trong sáng với em." Quan Triều Viễn nhìn cô đầy ẩn ý, nói.
Nghe xong câu này, Tô Lam trừng mắt với Quan Triều Viễn một cái nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ, khóe miệng cô cong lên, khuôn mặt có chút thẹn thùng.
Trong khi Quan Triều Viễn và Tô Lam vừa ăn cơm vừa tình chàng ý thiếp, bỗng bên tai vang lên giọng nói lớn tiếng của một người phụ nữ.
"Diệp Vĩnh Thành, anh tưởng rằng anh chạy đến đây là bà đây không tìm thấy anh sao?"
Vừa nghe thấy giọng nói này, Tô Lam đã cau mày.
Sau đó cô xoay người nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ mặc trên mình một chiếc váy liền thân màu đỏ, đầu để tóc xù mì lao đến trước bàn ăn của Diệp Vĩnh Thành và người phụ nữ trẻ ban nãy, cô ta đang chỉ vào mặt Diệp Vĩnh Thành chửi.
Nhà hàng Tây vốn rất yên tĩnh, nay đã bị sự xuất hiện của cô ta phá hỏng, đến người phụ nữ đang đánh piano cũng dừng tay, ánh mắt của khách hàng mấy bàn xung quanh đều hướng về phía bàn Diệp Vĩnh Thành.
"Hồ Mỹ Ngọc, tôi đã nói rõ với cô rồi, cô đừng gây rối linh tinh nữa." Diệp Vĩnh Thành nhìn mọi người xung quanh, thấp giọng nói.
Từ bé Diệp Vĩnh Thành đã sống trong gia đình giàu có, người mà anh tiếp xúc đều là người nho nhã lịch thiệp trong giới thượng lưu, tuy anh ta cũng là cậu ấm nhưng chưa từng gặp phải người phụ nữ thô tục chợ búa như thế này bao giờ, nên anh ta không thể để yên được, sợ bị mất mặt.
"Anh nói gì với bà đây mà bảo rõ ràng rồi? Anh ngủ với bà đây bao nhiêu lần, lẽ nào đều ngủ không công sao? Nói cho anh biết, giờ bà đây không thiếu tiền, anh đền tiền cũng vô ích, tôi muốn anh kết hôn với tôi ngay lập tức, giờ đi lấy giấy kết hôn với tôi ngay!" Hồ Mỹ Ngọc chống nạnh lải nhải.
"Kết hôn phải là đôi bên đều bằng lòng, đâu có ai ép hôn như cô, hôm nay tôi nói rõ cho cô biết, tôi không những sẽ không kết hôn với cô, mà sau này tôi cũng không muốn nhìn thấy cô, cũng không muốn nhìn thấy bà mẹ đó của cô, cô đi ngay cho tôi!" Diệp Vĩnh Thành bị chọc đến điên lên, anh ta vứt khăn ăn trong tay xuống bàn.
Lời của Diệp Vĩnh Thành khiến Hồ Mỹ Ngọc khi nãy còn hùng hổ giờ lại nước mắt lưng tròng, cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Vĩnh Thành, vỗ ngực vừa khóc vừa nói: "Diệp Vĩnh Thành, đồ không có lương tâm, lần này bà đây thật lòng thích anh, toàn tâm toàn ý vì anh, anh lại vô tâm với tôi như vậy, lương tâm của anh vứt cho chó ăn rồi sao?"
Diệp Vĩnh Thành cảm thấy rất nóng, anh ta cầm lấy quạt thổi đồ ăn, không có chút phản ứng gì đối với lời bộc bạch của Hồ Mỹ Ngọc, anh ta khinh thường người phụ nữ này từ tận xương tủy rồi.