Lúc này, cửa lớn nhà Tô Lam bất chợt bị mở ra.
Kiều Tâm mặc đồ ngủ, mơ màng ló đầu ra, liếc nhìn Tô Lam và Quan Triều Viễn, lúc này, cơ thể hai người họ đang dính chặt vào nhau.
Tô Lam muốn đẩy anh ra nhưng Quan Triều Viễn lại ép cô vào tường mà không thấy kì cục chút nào.
Tô Lam trừng mắt nhìn anh lần nữa, Kiều Tâm khoanh tay trước ngực, cười nói: “Tớ nói nửa đêm rồi hai người có để cho người khác ngủ nữa không vậy? Cho dù tớ không ngủ, hàng xóm cũng phải ngủ, hai người bây giờ được gọi là làm phiền người khác rồi đấy!”
Lời này khiến cho mặt của Tô Lam đỏ đến vành tai luôn, cô lập tức đẩy Quan Triều Viễn rồi nói: “Đi ra nhanh lên, tôi phải về nhà rồi!”
“Nhà của em đâu phải ở đây, em chỉ ở nhờ ở đây thôi.” Tay Quan Triều Viễn nắm chặt lấy cổ tay của Tô Lam không buông.
“Anh...” Tô Lam vô cùng xấu hổ trước mặt Kiều Tâm.
Kiều Tâm thấy tình hình của hai người họ thì giả vờ vội vàng nói: “Thì ra hai người ở đây làm cái đó... Không phải là cả hai tình nguyện sao? Tô Lam, có phải anh ta quấy rối cậu không? Cậu đừng sợ, nếu như anh ta quấy rối cậu, tớ sẽ gọi cảnh sát ngay, để cảnh sát tới giải quyết!”
Kiều Tâm nói xong cầm điện thoại lên bắt đầu bấm số.
Tô Lam thấy Kiều Tâm làm thật thì đương nhiên không muốn cảnh sát tới đưa Quan Triều Viễn đi, như vậy thì mất mặt lắm.
Vì thế, giây sau, Tô Lam vội vàng lắc tay nói: “Không phải, không phải!”
“Không phải quấy rối? Vậy là bản thân tự cậu đồng ý rồi?” Kiều Tâm ngừng động tác bấm số lại, ngước mặt hỏi Tô Lam.
Lúc này, Tô Lam đột nhiên im lặng, mặt kìm nén đến mức như quả cà tím.
Vì nếu thừa nhận không phải quấy rối thì cảnh cô và Quan Triều Viễn diễn ra trên lầu ban nãy trở thành hai bên tình nguyện rồi.
Lúc này, Quan Triều Viễn đã nhìn ra là Kiều Tâm đang trêu đùa Tô Lam và thuận thế giúp luôn mình.
Vì thế, giây sau, Quan Triều Viễn giơ ngón tay cái với Kiều Tâm và nói: “Kiều Tâm, hôm nào mời cô đi ăn bữa cơm.”
Nhưng Kiều Tâm lại bắt bẻ: “Ăn bữa cơm? Không phải bữa tiệc thì tôi không đi đâu.”
Lúc này, Tô Lam mới hiểu ra cô bị hai người này hợp tác với nhau chơi mình.
Giây kế tiếp, cô dậm chân nói: “Kiều Tâm, rốt cuộc cậu là bạn của ai hả?”
“Ai có tiền thì tớ là bạn người đó.” Kiều Tâm mím môi cười, rồi nhìn Quan Triều Viễn một cái rồi nói với Tô Lam: “Cậu ở nhờ ở đây thôi, bây giờ nếu cậu đã có nơi để về thì có phải có thể dọn đi rồi? Tớ không nói chuyện với hai người nữa, tớ buồn ngủ lắm, ngày mai còn phải đi làm, tớ đi ngủ trước đây, hai người tiếp tục đi!”
Kiều Tâm nói xong thì quay đầu đi rồi dứt khoát đóng cánh cửa lớn lại cái ầm.
“Kiều Tâm, con nhỏ này, cậu đúng là tham tiền phụ nghĩa!” Tô Lam bước lên vừa mắng vừa đập cửa.
Quan Triều Viễn mím môi cười rồi giơ tay kéo Tô Lam, hài hước nói: “Chúng ta đừng ở đây làm phiền người khác nữa, đi thôi.”
“Tôi không đi với anh đâu.” Tô Lam rất có chí khí.
Quan Triều Viễn nghe vậy rồi quan sát dáng vẻ thanh lịch trong chiếc đầm dài kaki, rồi đột nhiên cúi người bế Tô Lam lên.
“Em không muốn đi thì tôi bế em đi.”
Tô Lam thấy trời đất quay cuồng, theo bản năng nắm chặt lấy cổ áo sơ mi của Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn thấy động tác này của cô thì khóe miệng nhếch lên, nhìn người trong lòng nói: “Thì ra em muốn tôi bế em đi, sao không nói sớm.”
Nói xong, anh bế Tô Lam quay người đi xuống lầu.
Lúc này, Tô Lam mới ổn định tinh thần, nhìn thấy anh bế mình xuống lầu thì không kìm được lo lắng, cô càm ràm: “Mau bỏ tôi xuống, nghe thấy không?”
“Cho dù tôi bỏ em xuống, Kiều Tâm cũng sẽ không thu nhận em đâu.” Người trên đầu nói.
Tô Lam lại, kiên định nói: “Vậy tôi đến khách sạn ở!”
Quan Triều Viễn thấy ánh mắt kiên định của cô thì ánh mắt anh dịu dàng: “Em không nhớ Xuân Xuân, cũng không nhớ Minh An sao?”
Vừa nhắc đến Minh An và Xuân Xuân, Tô Lam lập tức ủ rũ!
Bây giờ cô rất nhớ chúng, rất muốn nhìn thấy chúng, nhưng bây giờ chúng đang ở trong biệt thự của Quan Triều Viễn, cô nhớ chúng thì phải đi với Quan Triều Viễn, Tô Lam rất do dự.
“Đúng là người mẹ tàn nhẫn.” Thấy phản ứng của Tô Lam, Quan Triều Viễn thở dài rồi nói một câu.
“Anh mới tàn nhẫn đó!” Tô Lam lập tức phản bác.
“Nói vậy thì em đồng ý đi với tôi rồi?” Quan Triều Viễn nhướng mày, sớm biết hai đứa trẻ là điểm yếu của cô, anh lại đạt được ý đồ rồi.
Tô Lam cúi đầu không nói gì.
Thật ra, lòng cô đã muốn ở bên anh từ lâu, chỉ là cứng miệng mà thôi, cô sợ chính mình mất mặt vì đi với anh dễ dàng như vậy, chắc chắn anh sẽ coi thường mình.
Quan Triều Viễn thấy cô im lặng nên nhanh chóng đi xuống lầu.
Khi sắp đến cổng, Tô Lam mới kéo cổ anh.
“Sao vậy?” Quan Triều Viễn dừng bước lại.
Tô Lam thấp giọng nói: “Buông tôi xuống.”
Quan Triều Viễn sững người, chưa quyết định được là có nên bỏ cô xuống không.
Tô Lam lại ngượng ngùng bổ sung thêm một câu: “Để Lâm Minh thấy được chắc chắn sẽ cười nhạo chúng ta.”
Quan Triều Viễn nhìn mặt cô đỏ lên thì phút chốc mềm lòng, từ từ buông cô xuống.
Tô Lam được tự do, sải bước đi về phía trước nhưng người phía sau lại nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô ra khỏi tòa nhà.
Ra khỏi tòa nhà, chiếc Bentley màu đen tỏa ra ánh sáng trong đêm.
Lâm Minh thấy họ ra ngoài thì vội vàng lên trước mở cửa sau.
Quan Triều Viễn kéo tay Tô Lam lên xe, đến khi xe nhanh chóng chạy trên đường lớn, tay của anh vẫn nắm chặt tay cô không buông.
Lần này, Tô Lam không hề vùng ra khỏi tay anh, anh cứ nắm chặt cổ tay cô như vậy, cuối cùng cô cũng cảm thấy tay hơi đau, vì anh dùng sức rất mạnh cứ như là sợ cô sẽ chạy.
Đường lúc nửa đêm thông thoáng vô cùng, rất nhanh, Lâm Minh đã dừng xe trước cổng biệt thự.
Tô Lam nhìn qua cửa kính xe thấy căn biệt thự trước mắt, trong lòng biết tối nay cô bước vào căn biệt thự này sẽ có ý nghĩa đặt biệt, việc này có nghĩa là cô lại quay trở về bên anh, cuối cùng gia đình bốn người của họ cũng đoàn tụ.
Lâm Minh mở cửa xe, Quan Triều Viễn kéo Tô Lam xuống xe.
“Tổng giám đốc Quan, tôi đi trước.” Lâm Minh đóng cửa xe rồi nói.
Quan Triều Viễn gật đầu, nói: “Đi ăn chút gì đi.”
“Vâng.” Lâm Minh gật đầu rồi lên xe, sau đó lái xe đi.
Tô Lam nghe bọn họ nói chuyện thì quay qua nhìn gương mặt của người trước mắt, ngạc nhiên hỏi: “Hai người chưa ăn tối?”
“Tìm em cả buổi tối, sốt ruột chết luôn, làm gì còn tâm trạng và thời gian mà ăn cơm?” Quan Triều Viễn liếc Tô Lam một cái.