Nghe vậy, Quan Triều Viễn nhíu mày, bước tới nói: "Con mắt nào của em thấy tôi bận rộn cả đêm bên người đẹp?"
Tô Lam quay mặt đi chỗ khác, nhưng lỗ mũi đang cố gắng ngửi mùi trên người Quan Triều Viễn, nhưng cô cách anh một khoảng khá xa, chỉ ngửi thấy mùi rượu.
Mặc dù cô không ngửi được mùi nước hoa của Linda trên người anh, nhưng cô dám chắc tối nay anh đã ở cùng Linda!
Mặc dù Quan Triều Viễn say nhưng vẫn nhìn ra mánh khóe của Tô Lam.
Anh đè tay cô lên vách tường, sau đó đưa cổ mình tới trước mũi Tô Lam, ác ý nói: "Làm vậy em mới ngửi được xem trên người tôi có mùi nước hoa hay không!"
Tô Lam bị anh nắm cổ tay hơi đau, cô muốn đẩy anh ra, tức giận nói: "Anh bị bệnh hả? Mau buông tôi ra!"
"Chờ em ngửi xem trên người tôi có mùi gì không, tôi mới buông ra." Quan Triều Viễn tiến lên đè cô lên vách tường.
"Anh.." Tô Lam bị ép đến không thở nổi, nhưng chỉ ngửi thấy mùi trên người Quan Triều Viễn.
Tối nay, trên người anh chỉ có mùi rượu và mùi mồ hôi, còn có cả mùi thuốc lá nồng đậm, ngoài ra là mùi cơ thể anh, chứ không còn mùi gì khác.
Không biết tại sao, tuy không ngửi thấy mùi phụ nữ hay mùi nước hoa trên người anh, nhưng Tô Lam không từ bỏ, dù là cố tình hay vô ý cô vẫn hít sâu một cái, nhưng đúng là không có mùi gì khác.
Thấy động tác của cô, Quan Triều Viễn cười chế giễu, nói: "Khiến em thấy vọng rồi đúng không?"
Câu này khiến Tô Lam rất tức giận, cô đẩy anh ra, la ầm lên: "Tôi làm gì mà phải thất vọng? Anh có phát sinh quan hệ với người phụ nữ nào cũng không liên quan gì đến tôi!"
Sau khi cắn răng nghiến lợi nói ra câu này, Tô Lam xoay người định về phòng.
Nhưng cô vừa bước một bước, cổ tay đã bị siết chặt, sau đó cả người bị kéo lại, cô không giữ được thăng bằng, ngã vào lồng ngực rộng lớn.
"Em đang ghen" Quan Triều Viễn ép cô vào ngực, cúi đầu nhìn cô vài giây rồi mới đưa ra nhận định.
Những lời này lập tức chạm đến trái tim của Tô Lam!
"Tôi ghen? Anh nằm mơ giữa ban ngày hả?" Mặc dù Tô Lam còn rất cứng miệng, nhưng trong lòng đã vô cùng hoảng loạn.
Hai ngày nay, cô vẫn luôn bồn chồn, hơn nữa còn hay bắt lỗi, dù anh làm gì cô cũng cảm thấy khó chịu, thậm chí cô còn không biết tại sao bản thân lại trở nên nóng nảy, dễ nổi giận đến thế.
Hóa ra là cô ghen, cô để ý, cô để ý việc anh ở cùng với Linda!
Mặc dù Tô Lam hiểu có chuyện gì xảy ra với mình nhưng là một người kiêu ngạo, cô sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện hoang đường anh nói, nếu thừa nhận, sau này có còn mặt mũi nào đứng trước mặt anh nữa?
"Là em đang ghen, em vẫn quan tâm đến tôi, vẫn thích tôi, không, em vẫn yêu tôi, chỉ là em không muốn thừa nhận mà thôi!" Ánh mắt của Quan Triều Viễn nóng rực, sắc bén nhìn chằm chằm Tô Lam trong ngực.
Tô Lam đẩy anh ra, trong lòng tuy rằng không tự tin lắm, nhưng vẫn giễu cợt: "Có phải anh mắc chứng hoang tưởng không vậy? Tôi đã hết yêu anh từ lâu rồi, bây giờ trong lòng tôi anh không là gì cả!"
Quan Triều Viễn từng bước tới gần cô: "Tô Lam, đừng gạt tôi nữa, cũng đừng gạt chính bản thân mình, em sẽ không yêu người khác, mà tôi cũng sẽ không rung động với bất kỳ người phụ nữ nào, hiện tại chúng ta đang lãng phí thời gian của nhau."