"Buông ra, nếu còn không buông ra tôi sẽ la lên đó. Xuân Xuân còn đang ngủ trên giường, nếu đánh thức con bé thì con bé sẽ bị dọa sợ đấy!" Tô Lam nhíu mày cảnh cáo, cô biết mình không có đủ sức để phản kháng, cho nên chỉ có thể lấy Xuân Xuân ra làm lá chắn.
Thế nhưng, lần này có lấy Xuân Xuân ra làm lá chắn cũng vô dụng. Quan Triều Viễn ngà say liếc mắt nhìn Xuân Xuân đang ngủ rất ngon trên chiếc giường nhỏ của cô bé, anh nói một câu: "Xuân Xuân ngủ rất sâu, con bé không tỉnh đâu."
Nói xong anh lập tức cúi đầu chặn môi Tô Lam.
"Ưm ưm..." Mọi kháng cự sau đó của Tô Lam đều bị nuốt vào trong bụng.
Ban ngày, anh rất muốn nếm thử đôi môi màu hồng của cô nhưng lại không có can đảm.
Đêm nay anh uống hơi nhiều cho nên mới có lá gan làm chuyện ban ngày muốn làm, từ lúc nào mà Quan Triều Viễn anh đây đã trở nên sợ hãi như vậy.
Mùi rượu khiến cho Tô Lam vừa khó chịu vừa bực bội. Nhưng hai tay của cô đã bị anh bắt lấy, hai chân cũng bị chân của anh đè lên, cô vốn đã không thể động đậy được nữa, lại có chút hít thở không thông nên mặt cô lập tức đã bị nghẹn thành trái cà tím.
Nụ hôn của anh rất điên cuồng, Tô Lam đã không còn là một cô gái nhỏ nữa, cô cảm nhận được trong nụ hôn của anh, rõ ràng đang ẩn chứa một loại xúc động nguyên thủy nhất của người đàn ông.
Tim cô đập loạn xạ, chắc anh sẽ không muốn... cái đó với mình đâu nhỉ?
Thế nhưng nụ hôn này đã kéo dài một phút đồng hồ, nhưng anh vẫn không có bất kỳ động tác gì khác. Lúc này Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ rằng anh sẽ không cưỡng ép mình.
Quả nhiên, nụ hôn của anh sau đó đã trở nên vô cùng dịu dàng, hai bàn tay to lớn nắm cổ tay cô cũng thả lỏng một chút.
Tô Lam cũng không nhớ được lần gần đây nhất anh dịu dàng như vậy là khi nào, có lẽ do lâu rồi không có đàn ông xoa dịu nên cơ thể của Tô Lam cũng bắt đầu nhũn ra, giống như biến thành một vũng nước xuân.
Không biết qua bao lâu, Quan Triều Viễn bỗng nhiên kết thúc nụ hôn này.
Tô Lam lập tức há to miệng, hít từng ngụm không khí trong lành.
Sau khi Quan Triều Viễn đạt được nụ hôn này, cảm giác vô cùng thỏa mãn, trong đôi mắt say rượu hiện vẻ mông lung.
Lúc này, Tô Lam còn ngửi thấy được một chút mùi nước hoa rất nồng, cô chắc chắn nước hoa này là ở trên người Quan Triều Viễn.
Đây không phải là mùi nước hoa của đàn ông, là hương hoa hồng, lại còn rất nồng. Có lẽ đây là loại nước hoa rất cao cấp, bởi vì dù nước hoa khá nồng, nhưng lại không gay mũi chút nào, hơn nữa lại còn làm cho người ta thấy vô cùng thoải mái.
Hừ, tối nay anh về trễ như vậy, xem ra là đi hẹn hò với người đẹp nào đó. Nếu anh đã đi hẹn hò với cô người đẹp nào rồi, sao còn về đây trêu chọc mình?
Nghĩ tới đây, Tô Lam vừa rồi còn chìm sâu vào nụ hôn của anh lập tức nổi giận, sau đó đưa tay đẩy Quan Triều Viễn sang một bên!
Quan Triều Viễn vội vàng dùng cánh tay chống đỡ thân thể, nhíu mày nói: "Vừa rồi em còn đang vô cùng hưởng thụ, sao giờ lại làm như không quen biết nhanh như vậy? Em còn bạc tình hơn đàn ông!"
Vừa nghe lời này của anh, Tô Lam thật sự tức giận, cô lập tức chống hông nói: "Ai... ai hưởng thụ chứ? Rõ ràng là anh ép buộc tôi, anh không phải là đàn ông, anh chỉ thích bắt nạt phụ nữ!"
"Tôi..." Mấy lời trách móc của Tô Lam nhất thời khiến cho Quan Triều Viễn không nói nên lời. Sau đó, Tô Lam lại ngửi thấy mùi nước hoa hương hoa hồng kia. Lúc này, cô lập tức nhạy bén nhớ tới mùi nước hoa trên người Linda, thảo nào ban nãy khi cô vừa ngửi thấy mùi nước hoa này đã cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra mình đã ngửi thấy ở đâu.
Sau đó, Tô Lam nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ, cô hỏi: "Quan Triều Viễn, có phải anh đi hẹn hò với Linda không?"
Vừa nghe lời này, Quan Triều Viễn lập tức ngẩn ra. Nhìn thấy biểu cảm đó trên gương mặt anh, Tô Lam biết mình đoán đúng rồi. Cô cắn môi dưới, tay cũng dần nắm chặt thành nắm đấm, cô tức giận nói: "Anh với Linda trai tài gái sắc, quả thật vô cùng xứng đôi. Nhưng anh vừa mới đi hẹn hò với cô ấy xong, mà bây giờ lại đến đây trêu chọc tôi, anh làm vậy không thấy thẹn với lòng hay sao? Rốt cuộc anh coi phụ nữ chúng tôi là cái gì? Tất cả đều là món đồ mà anh kêu là tới, đuổi là đi sao?"
Tính nói vừa rồi Quan Triều Viễn bị Tô Lam vạch trần thì còn có chút áy náy, nhưng bây giờ, lời nói của cô đã chọc giận anh.
"Em nói đủ chưa?" Quan Triều Viễn khẽ quát.
"Chưa đủ!" Tô Lam lớn tiếng hét lại một câu, sau đó tiếp tục nói: "Tôi nói cho anh biết, tôi không phải là cái loại phụ nữ như anh nghĩ. Anh đừng tưởng rằng tôi với anh đã có hai đứa con chung, đừng tưởng rằng bây giờ tôi không có tiền không có nhà có cửa, không có cái gì cả, hay thậm chí tôi còn có thể sẽ ngồi tù ở thời điểm này, nhưng cho dù có như vậy thì tôi cũng sẽ không chịu khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của anh đâu. Cho nên, anh đừng có mà nằm mơ!"
Nói xong, Tô Lam xoay người đi ra ngoài.
Nhưng vừa đi tới cửa thì nhận ra đây là phòng ngủ của cô, cho nên cô lập tức quay trở lại kéo Quan Triều Viễn đuổi anh ra ngoài.
"Anh đi ra ngoài cho tôi!"
"Đây là nhà của tôi đấy?" Quan Triều Viễn say rượu, cho nên đi đứng cứ lắc tới lắc lui.
"Anh đã cho tôi mượn căn phòng này rồi, lời đã nói ra thì không được đổi ý!" Nói xong, Tô Lam lập tức đẩy anh ra ngoài cửa, sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng lại rồi khóa lại luôn. Tô Lam tựa vào cửa, cô cũng không biết mình lấy sức lực từ đâu ra nữa. Đây rõ ràng là nhà của người ta mà, bây giờ cô chỉ là ăn nhờ ở đậu mà thôi. Nếu bị người ta đuổi ra ngoài thì cô cũng không biết phải ngủ ở đâu, nếu sau khi trở về mà bị những người trên đường kia bắt được, đoán chừng sẽ không còn nửa cái mạng.
Nhưng cô thật sự rất tức giận, rõ ràng vừa nãy trong ánh mắt anh chỉ có mình cô, nhưng anh lại đi hẹn hò với một người phụ nữ khác.
Với cả mùi nước hoa trên người anh nữa chứ, có phải anh với Linda ôm ấp nhau nên mới lưu lại mùi nước hoa này hay không?
Không, ôm ấp thì trên người cũng sẽ không lưu lại nhiều nước hoa như vậy đâu, đúng chứ? Chẳng lẽ là giữa bọn họ đã xảy ra thêm một chuyện nữa?
Nghĩ tới đây, lòng Tô Lam như lửa đốt, cô sắp phát điên mất rồi!
Quan Triều Viễn chết bầm, có phải năng lực ở phương diện kia của anh mạnh lắm phải không? Vừa mới trăng hoa với Linda xong, bây giờ lại tới tìm mình. Nếu không phải anh bẩm sinh có nhu cầu cao ở phương diện kia, thì chính là uống quá nhiều thuốc Viagra.
Rất lâu sau, bên ngoài mới truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của Quan Triều Viễn.
"Quả thật người phụ nữ em đây không hiền hậu tí nào."
"Không hiền hậu thì sao?" Tô Lam quát về phía cửa, cơn tức giận của cô vẫn chưa hạ nhiệt.
Thế nhưng bên ngoài sau khi im lặng một hồi, lại nghe thấy tiếng cười ha hả, anh nói: "Xem ra là Quan Triều Viễn tôi đây không tự trọng, tôi lại thích người phụ nữ không hiền hậu là em đây!"
Nghe anh nói như vậy, Tô Lam ngẩn người, cô lập tức nói về phía cửa: "Người mà anh thích nhiều lắm đúng không? Tôi đã là quá khứ, người bây giờ anh thích chính là Linda!"
"Tôi tiếp cận Linda cũng là vì em. Vì em, tôi có thể không cần bất cứ thứ gì, vì em mà tôi đã dùng mỹ nam kế, nhưng mà em, người phụ nữ của tôi lại không hề cảm kích một chút nào." Người ở bên ngoài đang lải nhải kia không hề giống Quan Triều Viễn của ngày xưa chút nào cả.
Tô Lam không khỏi có chút mất kiên nhẫn, cũng lười nói với cái tên nghiện rượu này. Cho nên cô không nói lời nào, lại còn tắt đèn. Sau khi đèn tắt, quả nhiên người bên ngoài cũng không nói thêm lời nào.