Nghe anh nói vậy, Tô Lam cảm giác đầu óc mình tê dại.
Trước kia cô luôn cho rằng Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân muốn trả đũa cô nên mới trăm phương ngàn kế hãm hại cô, nhưng không ngờ họ lại dùng chiêu một mũi tên trúng hai đích. Họ cầm tiền của người ta, lấy được lợi ích, còn đẩy cô xuống vực thẳm, có thể thấy lòng dạ họ quá ác độc và nham hiểm, hơn nữa vì tiền mà họ dám làm chuyện ăn cháo đá bát, có thể thấy bản chất của họ đã mục rữa, không còn thuốc chữa!
Hơn nữa bọn họ còn muốn đẩy cô vào chỗ chết, nếu cô bị gán tội danh này có lẽ phải ở trong tù nghỉ ngơi vài năm, có thể thấy được Tôn Ngọc Như độc ác đến mức nào, muốn hủy hoại cả cuộc đời cô.
Nhìn thấy ánh mắt không kiên định của Tô Lam, Quan Triều Viễn vươn tay nắm tay cô, nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết hết cho.”
Tô Lam biết bây giờ cô cần phải hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào Quan Triều Viễn.