Tô Lam vừa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng động cơ ở phía sau, sau đó chiếc Bentley đen đó chắn ngang trước mặt cô.
Nó đột ngột xông tới, Tô Lam giật mình lùi lại hai bước theo bản năng.
Vì cô nhận định chiếc xe này đến đón Linda, nhưng bây giờ lại chắn ngang trước mặt cô, cô không khỏi ngẩn người tại chỗ.
Một giây sau, cửa sổ sau của xe hạ xuống.
Sau đó, một khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn bên trong cửa sổ kính thò ra.
“Lên xe!” Quan Triều Viễn chỉ nói hai chữ với Tô Lam.
Nghe thấy hai chữ này, Tô Lam không khỏi cười khẩy, nói: “Tổng giám đốc Quan, tôi nghĩ anh tìm nhầm người rồi, người anh muốn tìm vẫn đang đi làm đấy!”
Nói xong, Tô Lam xoay người muốn đi.
Lúc này, Quan Triều Viễn cau mày, sau đó mở cửa xe, mặc dù bước chân không được nhanh nhẹn nhưng vẫn đuổi kịp Tô Lam, tóm lấy cánh tay cô.
Cảm nhận được cánh tay mình bị siết chặt, Tô Lam vùng vẫy nói: “Anh làm gì đấy?”
“Tôi có chuyện nói với em!” Quan Triều Viễn kéo tay Tô Lam đi.
Nhưng Tô Lam hất tay anh ra, giận dữ nói: “Tôi chẳng có gì nói với anh hết!”
“Em không thể bình tĩnh lại nói chuyện với tôi sao?” Thái độ của Tô Lam khiến Quan Triều Viễn cau chặt mày, có thể nhận thấy anh đã cực kỳ không vui.