“Mọi người muốn sa thải tôi?” Tô Lam không khỏi lên giọng, dù sao nếu bị sa thải thì cô đã bị gắn cái tội ăn cây táo rào cây sung rồi.
Linda nhấc tay tỏ ý bảo cô bình tĩnh, sau đó nói: “Không phải sa thải mà là tạm thời đình chỉ công tác trước, đợi chuyện lắng xuống mới quyết định.”
Nghe vậy Tô Lam mới thở phào một hơi.
Linda rất tinh ý nói: “Tôi nghĩ cô cũng cần bình tĩnh lại, về xem xét lại có thể tìm được chứng cứ chứng minh cô trong sạch hay không, hơn nữa cô tiếp tục ở lại đây cũng sẽ tăng thêm áp lực tâm lý của cô, cô nói xem có phải không?”
“Ừm.” Tô Lam gật đầu.
Mấy phút sau, Tô Lam như người mất hồn rời khỏi phòng làm việc của Linda.
Tô Lam quay về phòng làm việc, thu dọn sơ qua đồ đạc của mình, sau đó đeo balo chuẩn bị rời đi.
Lúc này, cửa phòng làm việc của Tôn Ngọc Như mở ra, cô ta mang giày cao gót, lắc eo đi ra ngoài.
Tô Lam nhìn thấy ánh mắt Tôn Ngọc Như nhìn cô toát lên vẻ hả hê trên nỗi đau của người khác và cảm giác hơn người, cô biết cô ta đến là muốn sỉ nhục cô mấy câu.
Quả nhiên, Tôn Ngọc Như đi tới trước mặt Tô Lam, khoanh hai tay trước ngực, miệng cười mà lòng không cười, nói: “Tô Lam, Linda nói cô tạm thời bị đình chỉ công tác, tôi nghĩ sau nay cô cũng đừng đến nữa, mấy cái thứ tạp nham này của cô chỉ bằng mang đi luôn đi, tránh để quay lại lấy thì phiền!”
Lúc nói câu này, Tôn Ngọc Như quét mắt nhìn đến chỗ ngồi của Tô Lam với vẻ khinh khỉnh.
Lúc này, Tô Lam tức giận đến nỗi ngực phập phồng, nhưng cô biết Tôn Ngọc Như muốn cô khiến cô nhếch nhác, khiến cô mất mặt trước biết bao nhiêu người, như vậy cô ta mới vui, mới đắc ý.
Thế nên Tô Lam sẽ không mắc lừa cô ta, cô chỉ cười khẩy nói: “Jessica, tôi chỉ tạm thời bị đình chỉ công tác, không phải bị sa thải, chắc chắn tôi sẽ quay trở lại!”
Nói xong, Tô Lam xoay người đi ra ngoài cửa.
Nhìn bóng lưng Tô Lam, Tôn Ngọc Như không ngờ đến lúc này rồi mà Tô Lam vẫn ra vẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Ngay sau đó, cô ta tức giận xoay người, không may bụng dưới bị đụng vào góc bàn sắc nhọn của Tô Lam, đau đến nỗi cô ta cong người, ứa cả nước mắt.
“Jessica, cô không sao chứ?” Lam Dịch Bân vội chạy tới hỏi, mọi người cũng đổ dồn ánh mắt nhìn Tôn Ngọc Như.
Tôn Ngọc Như cau mày, giận dữ chỉ vào bàn của Tô Lam, nói: “Sao cái bàn này lại vướng víu như vậy? Chuyển ra ban công ngay cho tôi!”
“Đúng, lập tức chuyển đi!” Lam Dịch Bân vội hùa theo.
“Hừ!” Sau đó, Tôn Ngọc Như xoay người đi về phía phòng làm việc của mình, có lẽ bụng dưới thật sự rất đau nên một tay cô ta luôn chống ở đó.