Nhìn thấy sự cảnh giác trong ánh mắt của Tô Lam, Lam Dịch Bân lúng túng vuốt ve sau đầu anh ta rồi nói: “Tô Lam này, chuyện lúc trước đều là lỗi của tôi, tôi không phải người, cô người lớn đừng chấp lỗi trẻ con, đừng tính toán với tôi nữa, dù sao thì tôi đã nhận được bài học thích đáng rồi, lần này tôi thật sự mất rất nhiều!”
Nói xong, Lam Dịch Bân lại chỉ tay lên mặt mình.
Trên mặt của Lam Dịch Bân có những chỗ bầm tím còn chưa lành lại. Ở trong công ty, chuyện anh ta bị đánh cũng lan truyền khắp nơi mọi người đều biết cả, thực sự là rất mất mặt.
Nghe đến đây, tất nhiên Tô Lam cũng không muốn tiếp tục truy cứu nữa, dù sao Quan Triều Viễn cũng đã thay cô trút giận rồi.
Quan Triều Viễn, sao lại có liên quan đến Quan Triều Viễn? Vừa nghĩ tới cái tên này, khắp người cô lại cảm thấy không thoải mái.
Mặc dù Tô Lam không biết Lam Dịch Bân này thật sự đã biết lỗi, hay là biết rằng bản thân cô là một người không dễ động vào, sau này cô và anh ta vẫn còn phải làm việc chung, vì vậy cô cũng không muốn cứng nhắc khó coi.
Vì vậy, sau đó Tô Lam lại nói: “Chuyện lúc trước tôi không muốn nhắc đến nữa, tôi chỉ hy vọng sau này tôi có thể giúp đỡ anh xử lý tốt vụ án của Kinh Thiên”
“Đó cũng chính là ý của tôi, tôi cũng muốn như vậy!” Nghe thấy câu nói này, Lam Dịch Bân cười toe toét.
“Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi tan ca đây” Tô Lam mím môi, xách túi lên rồi rời đi.
Loại người như Lam Dịch Bân, nếu như không phải do yêu cầu công việc, cô thật sự không muốn tiếp xúc với anh ta thêm một giây phút nào.
Tô Lam xách túi vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy có một chiếc xe ô tô rất chói mắt đang đậu dưới bậc thềm.
Chiếc xe Bentley màu đen với biển số bắt mắt, Tô Lam không cần nghĩ cũng biết đây là xe của Quan Triều Viễn.
Tô Lam không khỏi dừng bước.
Sau đó, ghế sau của chiếc xe Bentley từ từ mở ra, Tô Lam nhìn thấy
+
+
Sau đó, cửa sổ phía sau xe Bentley từ từ bị kéo xuống, Tô Thanh nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, người đàn ông vươn tay một cách rất tự nhiên rồi gạt tàn thuốc từ giữa các ngón tay ra.
Lúc này, Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn nhìn liếc qua cô một cái, rõ ràng anh đã nhìn thấy CÔ.
Lúc này trái tim của Tổ Lam đập loạn xạ, anh đến tìm cô làm gì? Sau chuyện lần trước anh và cô còn gì để nói với nhau sao?
Lẽ nào anh tự mình đến đưa Xuân Xuân về? Không thể nào, lần nào anh cũng gửi xe đưa Xuân Xuân đến tận dưới lầu nhà cô, không liên hệ trước, anh không thể nào lại đưa Xuân Xuân đến tận tầng dưới công ty của cô, đúng không?
Lúc này, Tô Lam thầm nghĩ: Muốn biết anh ta đến làm gì không phải đi hỏi là sẽ biết sao? Dù sao thì nên ứng xử phù hợp với tình hình thực tế.
Sau đó, Tô Lam tiến lên phía trước hai bước.
Đúng lúc này, Tô Lam nhìn thấy đột nhiên Quan Triều Viễn vẫy tay với mình, hơn nữa, khóe miệng anh còn nở một nụ cười, mặc dù nụ cười đó thật sự rất nhỏ nhẹ.
Tô Lam không khỏi dừng bước lại, thầm nghĩ: Thế này có là gì? Hôm đó đả bản thân cô rồi hôm nay lại muốn cho cô một quả táo ngọt sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!