Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Lam tức giận bước vào trong, nói với thái độ chán ghét: “Ông nghe không rõ à? Mẹ tôi không muốn uống nước!”
Nhìn thấy Tô Lam đột nhiên bước vào, Tô Mạnh Cương lại càng lúng túng và nói: “Đứa trẻ này, sao con có thể nói chuyện với người lớn như vậy?”
Tô Lam không để ý đến ông ta, bước lên trước nắm chặt lấy tay của Sở Thanh Diên, cau mày hỏi: “Mẹ, mẹ đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Sở Thanh Diên đáp lại.
“Dìu mẹ đi xem mấy đứa nó.” Sở Thanh Diên lại nói tiếp.
“Vâng.” Tô Lam gật đầu, sau đó cô đỡ Sở Thanh Diên đứng dậy, đi đến phòng bệnh của Tô Yên và Chi Chi.
Vừa mới đi đến cửa phòng bệnh, Tô Lam và Sở Thanh Diên đã nhìn thấy Trịnh Hạo đang ngồi trước giường bệnh của Tô Yên, hai người không khỏi dừng bước.
“Tô Yên, tôi vừa gọi điện cho luật sư, bảo anh ta rút đơn lại ngay lập tức.”
Nghe thấy câu nói này, cả Sở Thanh Diên và Tô Lam đều ngạc nhiên.
Tô Yên đang quay mặt nhìn chỗ khác nghe vậy cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía của Trịnh Hạo, ánh mắt cũng rạng rỡ hơn lúc trước.
“Ý anh là anh không ly hôn với em?” Tô Yên hỏi với vẻ không thể tin được.
Trịnh Hạo gật đầu rồi nói: “Không ly hôn nữa.”.
Sau khi được xác nhận, Tô Yên lập tức ngồi dậy, vui mừng nắm lấy tay của Trịnh Hạo đặt lên mặt mình, cảm động nói: “A Hạo, em biết anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn em với Chi Chi nhảy vào chỗ chết, anh không độc ác như vậy!”
Trịnh Hạo không nói gì, Tô Lam không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta. Nhưng cho dù không nhìn thấy, cô vẫn có thể tưởng tượng ra nỗi khốn khổ của anh ta trong lúc này.
Chi Chi ở bên cạnh đang ngồi trên giường, vẻ mặt uể oải, ánh mắt thờ ơ nhìn bố, rồi lại nhìn mẹ. Từ đầu đến cuối trên khuôn mặt cô bé vẫn không có chút cảm xúc nào. Đây là một gia đình ba người không có tình yêu. Lúc này Tô Lam vô cùng hối hận: Năm đó nếu như không phải cô đã lôi kéo Tô Yên đi tìm Trịnh Hạo bắt anh ta chịu trách nhiệm, có lẽ hiện tại bọn họ cũng không phải trải qua những tháng ngày như vậy. Tuy nhiên thời gian lại chẳng thể quay lại được, hiện tại cô có hối hận đến chết cũng chẳng có tác dụng.
Lúc này, Tô Yên ngẩng mặt lên nói với Trịnh Hạo: “A Hạo, em với Chi Chi đều không sao, chúng ta về nhà được không? Bây giờ em muốn về nhà.”
Trịnh Hạo ngơ ngác gật đầu, coi như đồng ý.
“Vậy anh mau chóng làm thủ tục xuất viện cho em với Chi Chi đi.” Tô Yên thúc giục.
“Được.” Trịnh Hạo nói một tiếng được, sau đó quay người đi ra ngoài. Nhìn thấy Sở Thanh Diên và Tô Lam đang đứng trước cửa, anh ta gật đầu, bước ra ngoài với vẻ mặt không cảm xúc.
Sau đó, Tô Lam lại đỡ Sở Thanh Diên bước vào phòng bệnh.
“Yên Yên.” Sở Thanh Diên bước lên trước rồi xoa đầu con gái. Mặc dù bà vẫn còn hơi tức giận trong lòng, nhưng đối với tình cảnh này trong lòng bà lại càng bị kích động nhiều hơn.
“Mẹ, con xin lỗi, con đã làm mẹ phải lo lắng rồi.” Tô Yên vùi đầu vào lòng Sở Thanh Diên, những giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng tuôn rơi.
“Sau này đừng làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.” Sở Thanh Diên chỉ nói một câu như vậy, tay bà không ngừng xoa đầu con gái.
“Vâng.” Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!