Đối với cảm thán của Diệp Vĩnh Thành, Tô Lam cũng không biết nói như thế nào, chỉ có thể cười nhạt.
Kế đó, Diệp Vĩnh Thành bất chợt nói: “Nhưng mà tôi phải cảm ơn cô, vì vấn đề khó của cô và tôi cũng đã có cách giải quyết rồi.”
Nghe vậy, Tô Lam bất giác cau mày: “Anh... có ý gì? Tại sao lại cảm ơn?”
Bây giờ đến vấn đề của chính mình mà cô cũng phải nhờ người khác giải quyết, làm gì còn có năng lượng mà đi giúp giúp đỡ Diệp Vĩnh Thành giải quyết vấn đề khó khăn này.
Diệp Vĩnh Thành nhíu mày, bí ẩn nói: "Xin lỗi việc này tôi đã đồng ý với người ta là không nói được nói, vì thế tôi bắt buộc phải giữ lời hứa."
Nghe vậy, Tô Lam phân vân không hiểu rốt cuộc nghiệp Vĩnh Thành có ý gì? Người ta là ai?
Kế đó, Diệp Vĩnh Thành đứng lên cười nói với Tô Lam:" Cô Tô hôm nay đến đây thôi, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Lam Dịch Bân đi khập khiễng xuất hiện ở phòng làm việc của nhóm 6, mọi người đều nhìn thấy sắc mặt của anh, lập tức kinh ngạc đến há hốc mồm.
"Lam Dịch Bân, anh làm sao vậy, đi mua đồ uống thôi mà mua thành như thế này?" Chị Tiểu Lệ bước lên phía trước nhìn Lam Dịch Bân một lượt từ trên xuống dưới.
Lam Dịch Bân cười khổ sau đó sờ mặt mình nói: "Trên đường tôi đi không cẩn thận ngã một cái, đồ uống và kem đều rớt hết rồi."
Lam Dịch Bân giơ lên cho mọi người xem chiếc túi đã trở thành một đống hỗn độn trong tay mình. Vừa nãy anh tay trên đường đã nghĩ rằng tuy là mất mặt nhưng mà phải quay về văn phòng cho mọi người thấy mặt, nếu không mấy người này lại nghĩ là anh ta không nỡ mua đồ uống đông lạnh cho bọn họ, rồi lại tức giận nói chuyện anh ta mắng Jessica cho Jessica biết thì toi rồi.
Biểu hiện gần đây của anh ta không được tốt, Jessica đã rất không vừa rồi, anh ta còn còn công việc này để nuôi cả nhà nữa.
"Ngã một cái thôi mà ngã thành như vậy?" ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Lam Dịch Bân, nghi ngờ lời của anh ta nói. "Tôi... Tôi ngã thật, mặt đập vào một hòn đá thì ngã thành như vậy, răng của tôi đã rơi mất một cái, không được, tôi phải đi đến bệnh viện khám, mọi người giúp tôi xin nghỉ với Jessica giúp tôi, không phải tôi lười biếng đâu, nhưng mà lần này bị thương thật rồi!" Nói xong, Lam Dịch Bân cầm ba lô của mình đi khặp khiễng ra ngoài cửa.
Đúng lúc này, Tô Lam từ bên ngoài đi vào, suýt nữa thì va vào người của Lam Dịch Bân.
Lam Dịch Bân nhìn thấy Tô Lam thì vô cùng ngượng ngùng dừng chân lại.
Tô Lam nhìn mặt mày Lam Dịch Bân sưng lên hết, khoé môi còn có vết máu, quần áo trên người thì đầy bụi, ánh mắt còn có chút hoảng sợ bất chợt ngơ ra một chút!