Khi Lam Dịch Bân nói xong câu cuối cùng, mắt quét lên toàn thân của Tô Thanh.
Ánh mắt của anh ta khiến Tô Lam vô cùng kinh tởm, lạnh lùng cười một trận trong lòng.
Loại người như Lam Dịch Bân được nước làm tới, chỉ cần lên thuyền tặc của anh ta một lần thôi thì cũng đừng mong xuống nữa, nhưng mà cô lại muốn nghe xem anh ta có cách gì xử lý kế hoạch ngân sách của công ty phần mềm Capgemini.
Vì thế, Tô Lam nhẫn nhịn, đôi mày cong lên, hỏi: “Vậy tôi muốn nghe xem anh có cách gì với án kiện này?”
Nghe đến lòng Tô Lam dường như sống dậy, Lam Dịch Bân kích động tiến lên phía trước một bước.
Tô Lam thấy anh ta bị lừa mà đến, nhanh chóng lùi về sau một bước, một tay chắn trước ngực, vô cùng cảnh giác.
D2
Lam Dịch Bân biết vội vàng sẽ không ăn được tàu hũ nón, vì thế giải thích với Tô Lam: "Án kiện này tự tôi có cách xử lý, cô chỉ cần nghe lời tôi làm từng bước một là được, chắc chắn giúp cô vượt được ải, sau đó cô có thể thuận lợi làm chính thức rồi.”
“Cách xử lý của anh là gì?” Tô Lam vội hỏi.
Nhưng Lam Dịch Bân lúc này lại giơ tay nắm lấy cằm cô, cười gian: “Trước khi ăn được thịt thiên nga thì tôi sẽ không nói cách làm cho cô đâu, nói với cô lỡ cô thất hứa thì sao?”
Nghe lời này, Tô Lam cũng hiểu, tên Lam Dịch Bân này rất gian xảo, đương nhiên không thấy thỏ sẽ không rút chim ưng về.
Nhưng bây giờ cô cũng không muốn trở mặt với anh ta, tuy rằng cô không thể dùng trong trắng của mình để đổi lấy cách vô tích sự này, nhưng cũng không muốn anh ta làm ra chuyện gì xấu vào giữa chừng.
Vì thế Tô Lam muốn giữ chân anh ta trước.
Kế đó, Tô Lam cười nói với Lam Dịch Bân: “Lam Dịch Bân, tôi nghe nói anh cũng là người có gia đình rồi, con trai anh cũng không còn nhỏ nữa phải không? Anh không sợ bị vợ biết được sao?” Lúc này Lam Dịch Bân cay đắng nói: “Không nói đến người đàn bà đó cũng được, nói tới bà ta tôi có nỗi lòng không biết kể ai nghe, ngày ngày ở nhà giữ con thôi mà bây giờ mập như heo vậy, còn lôi thôi lếch thếch, tôi và bà ta đó sớm đã không còn tình cảm gì rồi, nếu không phải vì con trai, tôi sớm đã ly hôn rồi.”
“Anh đúng là vô tình vô nghĩa, vợ anh trước khi kết hôn với anh có phải là đàn bà đâu?” Nghe những lời của Lam Dịch Bân, Tô Lam cảm thấy không đáng thay cho người phụ nữ này, trong lòng mắng tên đàn ông mặt dày vô sỉ này.