Hơn nữa thời tiết rất nóng, cô ngửi được mùi khó chịu trên người của Lam Dịch Bân, mùi đó thật khiến cô muốn trào ngược dạ dày.
“Cảm ơn ý tốt của anh, không cần đâu.” Tô Lam lạnh lùng nói xong thì đứng lên.
Nhưng Lam Dịch Bân lại thuận thế ôm được eo của Tô Lam.
Tô Lam giật mình đẩy anh ta và thì thầm: “Anh làm gì vậy? Nhanh bỏ tôi ra!” Lam Dịch Bân không những không buông mà miệng còn sát lại gần Tô Lam hơn, vội vàng tỏ tình: “Tô Lam, từ ngày đầu tiên em đến đây tôi đã thích em rồi, chỉ cần em đáp ứng với tôi thì tôi không những giúp em làm tốt án kiện này mà còn giúp em được nhận chính thức, sau này chuyện của em cũng là chuyện của tôi...”
Nghe những lời ghê tởm này, Tô Lam dùng hết sức mình đẩy anh ta ra, nhưng sức của đàn ông lớn hơn phụ nữ, cô không thể lay động được anh ta, chỉ có thể mở miệng từ chối. “Lam Dịch Bân, anh nhanh bỏ tôi ta, nếu không tôi sẽ hét lên.”
Lam Dịch Bân không có chút để tâm đến lời cảnh cáo của Tô Lam, ngược lại còn vừa gặm vừa cắn mặt của Tô Lam. “Bây giờ tan làm rồi, chỉ có cô lao công còn ở đây, nhưng mà cô ấy là một người điếc, cô ấy căn bản không thể nghe thấy!”
Bị anh ta cắn lên mặt mình hai lần, Tô Lam ngửi được mùi hôi miệng khiến người khác muốn nôn của anh ta, tình huống cấp bách, Tô Lam vươn tay đánh vào mặt Lam Dịch Bân!
“Bạch!”
Tiếng tát tai giòn tay vang lên trong không khí.
Lam Dịch Bân sững sờ, chắc là không nghĩ đến Tô Lam vậy mà lại dám đánh anh ta.
Kế đó Tô lam thuận thế đẩy ra, đẩy Lam Dịch Bân một cái lảo đảo, sau đó giơ tay chỉ vào anh ta: “Nếu anh còn quấy rối tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Nói xong, Tô Lam cầm điện thoại trên bàn lên, mở màn hình, như muốn gọi điện thoại.
Lam Dịch Bân nhục nhã ôm lấy gương mặt đang nóng lên, anh ta chỉ vào Tô Lam và mắng chửi: “Đồ ngu, coi như cô giỏi!”
Nói xong, nhục nhã quay người rời đi.
Sau khi Lam Dịch Bân đi, Tô Lam cầm khăn giấy ướt dùng sức lau mặt mình mấy lần, vẫn cảm thấy ghê tởm muốn chết.
Sau khi quay về, dỗ Xuân Xuân ngủ rồi, Tô Lam mang chuyện xui xẻo hôm nay nói với Kiều Tâm.