Ba ngày sau, nhờ sự giúp đỡ của Tô Lam, Kiều Tâm đã đưa tro cốt của mẹ về quê an táng.
Phí trị bệnh và tất cả các chi phí như hỏa táng hay nhập thổ đều do một mình Kiều Tâm gánh vác, sau khi mẹ cô ấy nhập thổ, người anh trai kia của cô ấy mới mặc đồ tang chạy đến trước mộ mẹ Kiều Tâm khóc lóc thảm thiết, quả thực khác như sắp ngất đến nơi.
Tô Lam, Kiều Tâm và một vài người bạn thân thiết nhìn thấy cảnh này thì đều lạnh lùng đứng nhìn, không ai tới khuyên, hệt như đang xem khi diễn xiếc, để mặc cho anh trai và chị dâu Kiều Tâm diễn như thằng hề nhảy nhót.
Sau tang lễ, Tô Lam với Kiều Tâm vừa định đi, không ngờ người anh trai và chị dâu xui xẻo kia lại chặn đường hai người họ.
“Anh muốn làm gì?” Kiều Tâm khóc hai ngày nay nên giọng khàn đặc, vì vậy tức nhưng không làm được gì.
“Làm gì? Cô đưa mẹ về là xong rồi à? Có phải cô nên giải thích gì đó không?”
Chị dâu Kiều Tâm chống nạnh, dáng vẻ chua ngoa đanh đá.
“Có gì mà giải thích? Muốn giải thích là bà ấy ở bệnh viện với hỏa táng tốn bao nhiêu tiền à, hai người muốn chia tiền sao? Được, Kiều Tâm, đưa hết hóa đơn cho bọn họ, tính xem bọn họ nên đưa cậu bao nhiêu tiền!” Tô Lam bước tới, hung hăng nói với anh trai và chị dâu Kiều Tâm.
Tô Lam vô cùng tức giận, bọn họ là con trai con dâu mà chẳng lo chuyện gì của mẹ, bây giờ còn muốn bới lông tìm vết.
Chị dâu Kiều Tâm cũng không phải người tốt đẹp gì, chị ta cúi đầu phun một bãi nước bọt: “Nhổ vào! Cô là cái thá gì mày chạy đến nhà chúng tôi ra vẻ ta đây?”
Lúc này, Kiều Tâm vươn tay kéo Tô Lam sang một bên, sau đó nói với người chị dâu xui xẻo: “Nói đi, rốt cuộc chị muốn tôi giải thích cái gì? Tôi bận lắm, không rảnh ở đây đấu võ mồm. với hai người.” “Trong tay mẹ có vài nghìn tệ, còn có một đôi khuyên tai vàng và dây chuyền vàng, cô nói hỏa táng là hỏa táng liền, cô không thể một mình chiếm đồ của bà ấy được, biết điều thì lấy ra đây, cô với anh trai cô mỗi người một nửa"Chị dâu Kiều Tâm hống hách la lên.
Nghe thế, Tổ Lam trợn mắt.
Lúc mẹ Kiều Tâm bệnh nặng thì chẳng thấy đầu, thảo nào bà ấy chết rồi bọn họ lại chạy đến, thì ra là muốn hai món đồ trang sức và mấy nghìn tệ của bà ấy. Kiều Tâm vừa nghe xong, trong mắt toát vẻ buồn thảm, cô ấy cười khẩy nói: “Hai người biết mấy năm nay mẹ khảm bệnh hết bao nhiêu tiền không? Mấy nghìn tệ còn chả đủ tiền cơm mấy năm qua, nhất là anh đấy, anh là con trai, mẹ sinh ra anh nuôi anh lớn, xây nhà cho anh cưới VỢ, anh có hầu hạ hay lấy tiền đi khám bệnh cho mẹ lần nào chưa? Ngay cả hậu sự của mẹ cũng chẳng quan tâm, bây giờ còn có mặt mũi đến đòi tôi mấy nghìn tệ của mẹ? Lương tâm của anh bị chó ăn rồi à?”
Những lời trách móc của Kiều Tâm khiến anh trai cô ấy không thốt nên lời, chị dâu Kiều Tâm thấy thế thì bước tới nói ra rả như bắn súng máy: “Kiều Tâm, cô cũng không nói xem trước đây sao bà ấy lại cho cô đi học, mấy năm đại học tốn hết bao nhiêu tiền? Anh cô có đi học đâu, giờ cô có bản lĩnh rồi, ở thành phố lớn lương cao thì cô nên lo cho bà ấy, anh cô vô dụng, chẳng có chút bản lĩnh nào, thế nên muốn lo cũng không lo được.”
Kiều Tâm lạnh lùng nhìn chị dâu của cô ấy, khinh thường nói: “Lúc đó là anh ta không muốn đi học, không phải tại mẹ tôi không cho đi. Hơn nữa tôi học đại học mấy năm đều vừa học vừa làm, còn xin hồ sơ vay vốn sinh viên. Đúng là mẹ bỏ ra một phần, nhưng phần lớn là tôi tự quyết định. Được rồi được rồi, giờ mẹ mất rồi, tôi không đấu võ mồm với hai người, chỉ cần hai người có lương tâm là được, sau này chúng ta cắt đứt quan hệ, xem như chưa từng quen biết đi!”
Nói xong, Kiều Tâm kéo Tô Lam bỏ đi.
Chị dâu Kiều Tâm là một người đàn bà đanh đã thấy tiền sẽ sáng mắt, tất nhiên không tha cho cô ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!