Tô Lam biết Tô Yên chắc chắn chẳng nói gì tốt đẹp, cô cũng vội làm rõ sự thật nên đẩy Tô Yên ra, đi thẳng về phía phòng nghỉ.
Tô Yên bị Tô Lam đẩy nên loạng choạng, cô ta hét lớn về phía bóng lưng của Tô Lam: “Tô Lam, tôi nói cho chị biết, tôi sẽ không nhường chỗ cho chị đâu, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn với Trịnh Hạo!”.
Tô Lam không quay đầu nhưng lại nói lớn: “Hai người có ly hôn hay không chẳng liên quan gì đến chị hết, chuyện của em thì tự em xem mà giải quyết!”
Lúc này, Trịnh Hạo cau chặt đầu mày, đi tới nắm lấy cánh tay Tô Yên, thấp giọng nói: “Em ầmĩ đủ chưa?”.
“Chưa! Chưa đủ!” Tô Yên như phát điên, hét với với Trịnh Hạo.
Trịnh Hạo thấy thế thì buông lỏng cánh tay cô ta, chán ghét nói một câu: “Đúng là vô lý!” Sau đó xoay người bỏ đi.
Nhưng Tô Yên lại không chịu bỏ buông tha cho Trịnh Hạo, cô ta đi tới chặn đường anh ta: “Anh đi đâu?”
“Về trường!” Trịnh Hạo không vui nói.
Tô Yên nhìn bóng lưng Trịnh Hạo, hét lớn: “Nếu anh không về nhà đúng giờ, tôi sẽ đến trường tìm anh, đến lúc đó đừng trách tôi không giữ thể diện cho
anh!”
Nghe thấy câu này, Trịnh Hạo siết chặt nắm đấm, nhíu chặt đầu mày nhưng vẫn không dừng lại...
Tô Lam vươn tay đẩy cửa phòng nghỉ thì thấy mẹ đang chỉ vào Quan Khởi Kỳ quở mắng: “Khởi Kỳ, tình cảm giữa cậu với Lam Lam luôn rất tốt, hơn nữa hai đứa cũng có con rồi, bây giờ trong sảnh tiệc có cả trăm khách mời, sao đột nhiên cậu lại hủy hôn lễ chứ? Có phải Lam Lam đắc tội gì với cậu không? Tính Lam Lam từ nhỏ đã thế, nếu là thật thì cậu đừng chấp nhặt với con bé. Hai đứa vẫn phải kết hôn, hôm nay mà hủy hôn lễ thì sẽ mất hết cả mặt mũi!” Lúc Sở Thanh Diên nói những lời này, bà lo đến nỗi rơi nước mắt.
“Mẹ, là tại con không tốt, không liên quan gì đến Tô Lam cả, là con muốn hủy hôn lễ, mẹ đừng trách Tô Lam” Quan Khởi Kỳ áy náy nói với Sở Thanh Diên.
“Vậy cậu... sao cậu lại muốn hủy hôn? Lẽ nào cậu không thích Lam Lam nhà tôi?” Sở Thanh Diên hỏi.