Tô Lam vốn chỉ gạt tay một cái nào ngờ lại đánh đổ cốc ra đất, dù chiếc cốc không vỡ song sữa bò vẫn rơi đầy trên sàn.
Tô Lam chết lặng, không nói gì, Quan Khởi Kỳ cũng sửng sốt, không ngờ được Tô Lam vẫn luôn dịu dàng hôm nay lại nóng tính đến thế.
Nhưng sau đó Quan Khởi Kỳ chỉ cười nói: "Do tay anh trơn không cầm chắc cốc."
Nói xong, anh ấy quay người cầm chổi lau nhà ra lau sạch sàn nhà.
Thấy Quan Khởi Kỳ không những không giận mà còn tự nhận trách nhiệm về mình, ngọn lửa trong lòng Tô Lam đã vơi đi ít nhiều. Tuy nhiên là một người có nguyên tắc, cô không muốn cứ im ỉm rồi cho qua chuyện như vậy.
Sau khi quét dọn sạch sẽ, Quan Khởi Kỳ đi đến bên cạnh Tô Lam, cầm tay cô, ân cần nói: "Hôm nay em không vui là vì lưu luyến Quan Minh An đã rời đi rồi đúng không?"
"Không." Tô Lam lắc đầu, sau đó rụt tay lại.
"Vậy thì sao? À, anh biết rồi, có phải mắc chứng e ngại trước hôn nhân hay không? Mấy hôm trước khi kết hôn, có rất nhiều cô gái đều có cảm giác lo sợ như vậy, chuyện này bình thường mà" Quan Khởi Kỳ lại nói.
"Cũng không phải!" Tô Lam ngước nhìn Quan Khởi Kỳ nghiêm túc nói.
Thấy nét mặt và ánh mắt của Tô Lam hôm nay đều rất lạ, lúc này Quan Khởi Kỳ mới nghiêm nghỉ hỏi: "Rốt cuộc là làm sao?"
Tô Lam là một người thẳng thắn, không muốn đánh đố anh ấy, cũng chẳng muốn đoán mò hay điều tra chuyện mình mới thấy ban nãy. Vậy nên cô đã quyết định hỏi thằng Quan Khởi Kỳ xem anh nói thế nào.
Ngay sau đó, Tô Lam hỏi thẳng: "Hôm nay em có ra công viên đi dạo một lúc."
Nghe vậy, mắt Quan Khởi Kỳ đượm buồn, mày chau lại.
Tô Lam liếc thấy anh ấy có vẻ căng thẳng, nói: "Em thấy anh nói chuyện với hai người khác rất lâu."
Tô Lam vốn định đánh tiếng cho anh ấy để anh ấy giải thích với bản thân trước.
Nhưng Quan Khởi Kỳ lại là kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, anh vẫn nghĩ có thể nói vài lời lấy lệ cho qua.
"Tình cờ gặp phải hai người quen thôi mà." Quan Khởi Kỳ cười nói.
Lúc này, Tô Lam hiểu nói không nói ra hết thì đến chết anh ấy cũng không chịu thừa nhận.
Sau đó, cô nhìn chằm chằm Quan Khởi Kỳ bằng đôi mắt sắc bén: "Vậy hai người đó là ai?"
"Có nói em cũng không biết, sao hôm nay em lại..." Quan Khởi Kỳ vẫn cứ vòng vo tam quốc.
Tô Lam tức giận cắt ngang lời anh ấy: "Hai tên khốn nạn ấy dù có hóa thành tro em cũng nhận ra được, anh đừng tưởng chuyện đã qua hai năm rồi thì em sẽ không nhớ ra chúng nữa!"
Nói đến đây, Quan Khởi Kỳ lập tức xụ mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!