“Đã muốn diễn kịch, vậy chúng ta phải diễn tiết mục này cho đạt, với lại cô cũng là người lớn rồi, không cần khiến mẹ cô lo lắng.” Đột nhiên Quan Triều Viễn nói.
Nghe đến đây, Tô Lam không nhịn được cười khổ một tiếng, tuy trong lòng đã tự giễu mình nhưng vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh, nói với Quan Triều Viễn: “Cảm ơn anh đã nghĩ chu đáo cho tôi như vậy.”
Quả thật ân cần và thân mật anh thể hiện lúc nãy chỉ là diễn kịch mà thôi, Tô Lam ơi là Tô Lam, vậy mà lúc nãy còn bị cảm động một phen. Còn muốn sống những ngày tốt đẹp với người ta, thậm chí còn muốn sau này đầu bạc răng long với người ta, thật sự chỉ là một tuồng kịch mà thôi, sao lại xem là thật?
“Không cần khách sáo, dù sao thì bây giờ tôi với cô cũng là vợ chồng hợp pháp, chúng ta cố tìm điểm chung thôi!” Quan Triều Viễn nói cứ như bàn chuyện làm ăn.
Tô Lam hất cằm, cố gắng khiến mình không lộ vẻ cô đơn: “Anh nói rất đúng.”
Lúc này, bọn họ đã đến trước xe, Lâm Minh nhận đồ trong tay Quan Triều Viễn, sau đó hai người chia nhau lên xe, một giây sau chiếc xe biến mất tăm.Chiếc xe lao nhanh trong dòng xe cộ như thoi đưa, ánh mắt Tô Lam nhìn cảnh vật không ngừng lui về sau, đột nhiên trong lòng cảm thấy thật lạnh lẽo.
Sắp tới cô sẽ sống trong nhà người đàn ông này, nhưng giữa cô và người đàn ông này không có tình cảm, mà trong bụng cô lại có con của anh, trước giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn như vậy… Đúng như dự đoán của Tô Lam, Quan Triều Viễn sống ở Thúy Nồng Uyển, một trong tiểu khu cao cấp nhất Giang Châu. Điều đặc biệt nhất ở Thúy Nồng Uyển chính là kiến trúc kiểu cây cảnh, khắp nơi đều là hoa cỏ cây cối, đường đi vào khiến người ta cảm nhận được oxy nồng nặc, giá nhà ở đây cũng cao ngất ngưởng, người sống ở đây không phú cũng quý.
Quan Triều Viễn dẫn Tô Lâm vào căn nhà kiểu Duplex, lầu trên lầu dưới ít nhất cũng hai trăm mét vuông. Phong cách trang trí rất hiện đại, nội thất và trang trí đều đơn giản hai màu đen trắng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo cứng nhắc, không có hơi ấm gia đình, giống cảm giác văn phòng.
Tô Lam nhìn quanh căn nhà lớn một lượt, nói thật cô không thích ở đây, rèm cửa đan xen hai màu đen trắng khiến cô có cảm giác hơi khó thở. Quan Triều Viễn đặt túi đồ của Tô Lam lên sàn nhà cũng chỉ hai màu đen trắng đan xen, sau đó lấy một chùm chìa khóa và một thẻ ngân hàng trong túi ra, Tô Lam nghi ngờ nhìn anh, nghĩ trong lòng: Anh muốn bàn giao cái gì cho mình sao? Đúng như dự đoán, sau đó, Quan Triều Viễn chỉ chìa khóa trên bàn trà, nói: “Trong đây có chìa khóa nhà này, bãi đỗ xe còn có một chiếc xe, cô cần thì cứ dùng. Bây giờ thân phận cô đã công khai rồi, nên cô không hợp đến Thịnh Thế làm, tôi sẽ giúp cô trình đơn từ chức, thẻ ngân hàng này cô có thể quẹt thoải mái, hạng mức tối đa là một trăm nghìn tệ, đủ để cô, con và người nhà cô dùng hàng ngày.”
Anh đã sắp xếp tất cả ổn thỏa, Tô Lam nhìn chìa khóa và thẻ ngân hàng trên bàn trà, đột nhiên trong lòng lướt qua sự bi thương. Giọng điệu của anh hơi giống ông chủ dặn dò nhân viên, không có chút dịu dàng giữa vợ chồng phải có.
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Cuối cùng Tô Lam rủ mắt nói một câu.
Lúc này, Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay nói: “Cô tự làm quen với tình hình ở đây một chút, tôi còn có việc đi trước.”“Ừ.” Tô Lam gật đầu.
Mãi đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Tô Lam mới ý thức được anh đi thật rồi.
Nhìn quanh căn nhà lớn, bỗng dưng Tô Lam cảm thấy cô đơn, vì bây giờ căn nhà to như thế này chỉ có một mình cô.
Xách đồ lên lầu, Tô Lam phát hiện trên lầu có hai phòng ngủ, một cái rất to, còn có cả phòng vệ sinh và phòng để đồ, không cần nói cũng biết đó là phòng ngủ chính, phòng còn lại khá nhỏ, nhưng sạch sẽ gọn gàng.
Tô Lam không khỏi do dự, lúc Quan Triều Viễn đi cũng không dặn cuối cùng cô phải ngủ phòng nào?
Suy nghĩ một chút, cô bèn xách đồ vào phòng ngủ phụ, dù sao bây giờ cô đang mang thai, không chỉ giấc ngủ không sâu, mà còn hay buồn nôn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc anh nghỉ ngơi. Huống chi bây giờ cũng không thể đáp ứng nhu cầu thường ngày của anh, nên bọn họ cũng không cần ngủ cùng giường. Đi dạo trong căn nhà lớn mấy tiếng, Tô Lam phát hiện, tuy mình không thích phong cách trang trí và nội thất ở đây, nhưng thiết bị ở đây vô cùng đầy đủ, đồ dùng hàng ngày chất đầy trong nhà vệ sinh, trong tủ lạnh cũng đầy đủ đồ nấu ăn, đều là hàng tốt, có thể thấy nhà tư bản rất có tiền. Nhìn thử thẻ ngân hàng anh cho mình, hạn mức mỗi tháng một trăm nghìn, thật sự sau này cô không lo chuyện ăn uống nữa rồi. Nhưng chỉ mấy tiếng trôi qua, cô cảm thấy mình như chim hoàng yến bị nhốt lại nuôi, khiến cô không quen chút nào.
Lúc khoảng chừng hơn năm giờ chiều, đột nhiên wechat của Tô Lam nhận được tin nhắn từ Quan Triều Viễn.
“Tối nay tôi về nhà ăn cơm, khoảng bảy giờ đến nhà.”
Chỉ mười mấy chữ đơn giản như vậy, Tô Lam nhìn mấy chữ này cả buổi, sau đó mới hiểu ý nhà tư bản muốn cô nấu cơm.
Tô Lam không khỏi có hơi phản cảm, nói thẳng mình làm cơm chờ anh không được à, còn quanh co như vậy.
Nhưng suy nghĩ cô đang ăn chực ở chực ở đây, còn có tiền xài, thật sự cuộc sống rất tốt, huống chi người ta còn vừa dạy dỗ kẻ thù không đội trời chung của cô là Hồ Mỹ Ngọc, thế nào cô cũng phải làm chút chuyện gì đó để không phụ lòng người ta chứ?Nghĩ đến đây, Tô Lam không còn tức giận, thấy không còn sớm nữa, cô vội đứng dậy đi vào phòng bếp xem trong tủ lạnh tối nay có thể nấu món gì.
Từ nhỏ Tô Lam đã là đứa trẻ khổ, chuyện nấu cơm này, không những chỉ làm được mà còn rất có trình độ. Trong vòng một tiếng, cô nhanh nhẹn bưng ba món mặn một món canh từ trong bếp ra.
Vừa đặt món ăn xuống xong, Tô Lam ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, vừa đúng bảy giờ, đồng hồ bắt đầu báo giờ.
Một chốc sau, cửa nhà bị mở ra từ bên ngoài, Quan Triều Viễn mặc vest đen cầm cặp tài liệu vào.
Vừa vào cửa, mũi anh đã ngửi thấy một mùi thức ăn thơm lừng, khiến anh không nhịn được nhìn về phía nhà ăn. Vừa lúc thấy Tô Lam mặc một chiếc tạp dề có hoa văn hoạt hình, dùng dây buộc tóc màu xanh đơn giản, ánh mắt anh hơi tối lại. Tô Lam không ngờ nhà tư bản về đúng giờ như vậy, nhếch môi cười nói: “Về rồi à? Có thể ăn cơm thôi.”
“Ừ.” Quan Triều Viễn gật đầu.
Sau khi cởi áo ngoài, thay dép lê thì đi đến.
Ngồi trên ghế nhìn cải ngọt xào, cá hố kho, kiến leo cành cây và canh xương sườn hầm củ từ đặt trên bàn, ngửi mùi đã biết ngon rồi.
Tô Lam đặt một bát cơm trước mặt Quan Triều Viễn, anh cũng đói rồi nên nhận cơm ngay, dùng đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng thử. Tô Lam giơ tay đánh mu bàn tay anh một cái, nghiêm túc nói: “Mau đi rửa tay!”