Lúc này, Diệp Vĩnh Thành đột nhiên nổi khí khái anh hùng, dứt khoát đẩy Hồ Mỹ Ngọc ra, kéo cổ áo, nói: “Được, cô đã không sợ mất mặt thì tôi sợ quái gì? Báo cảnh sát đi, báo ngay lập tức!”
Lần này đến lượt Hồ Mỹ Ngọc trố mắt, cô ta vốn biết Diệp Vĩnh Thành sợ mất mặt nên mới nhẫn nhịn và tránh né cô ta hết lần này đến lần khác. Nếu anh ta không sợ mất mặt mà nhà lại có quyền có thế, vậy cô ta chẳng chiếm được lợi gì cả. Tất nhiên Quan Khởi Kỳ biết Diệp Vĩnh Thành không thật sự muốn báo cảnh sát, thế nên anh ấy bước tới trước, nói: “Vĩnh Thành, tôi thấy chuyện tình cảm giữa cậu với cô Hồ là chuyện riêng, vẫn đừng phiền đến cảnh sát thì hơn. Công việc của họ cũng bận rộn, hai người ra ngoài tìm một chỗ bàn bạc phương án giải quyết đi.”
Nghe thế, lần này Diệp Vĩnh Thành không hèn nữa. “Có gì giải quyết đấu? Cùng lắm thì cô ta kiện tối khiếm nhã với cô ta thôi mà.”
Hồ Mỹ Ngọc đứng đó không lên tiếng, rõ ràng không muốn vạch mặt nhau, vì vạch mặt rồi chẳng có lợi gì cho cô ta hết, cô ta phải có được tất cả những lợi ích mà cô ta muốn.
Quan Khởi Kỳ nhìn rõ điều này, anh ấy đi tới đẩy Diệp Vĩnh Thành: “Cải chuyện khiếm nhã này cả hai người đều chẳng đẹp mặt gì, vẫn nên ra ngoài tìm một chỗ bàn bạc xem giải quyết thế nào thì tốt.”
Tất nhiên Diệp Vĩnh Thành không ngốc, thấy Quan Khởi Kỳ nháy mắt với cô ta, anh ta bất đắc dĩ nói: “Nếu cô chịu ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với tôi thì tôi nói chuyện với cô.”
“Ai nói không thể nói chuyện đàng hoàng?” Hồ Mỹ Ngọc lầm bầm một câu.
“Đi thôi!” Nghe thấy câu này, Diệp Vĩnh Thành bĩu môi rồi đi về phía cửa.
Tht thấy thế thì vội lách người đi, để Diệp Vĩnh Thành đi ra.
Hồ Mỹ Ngọc thấy Diệp Vĩnh Thành đi thì cũng vội đi theo.
Vừa ra đến cửa, đột nhiên nhìn thấy Tô Lam đứng ở bên cửa thì không khỏi sững sờ.
Tô Lam nghênh đón ánh mắt của Hồ Mỹ Ngọc, vẻ mặt tự nhiên. Từ nhỏ cô với Hồ Mỹ Ngọc đã là kẻ thù, không đội trời chung, tất nhiên ánh mắt cũng rất sắc bén.
Nhất là khi nhìn thấy váy cưới trên người Tô Lam, cô ta lại quay đầu nhìn Quan Khởi Kỳ, hiểu ngay là chuyện gì. Ngay sau đó, Hồ Mỹ Ngọc mặt cười mà lòng không cười, nói: “Chẳng trách ba cô nói cô lại sắp kết hôn rồi, tôi còn tưởng là ai, thì ra là người tình cũ của cô à! Nhưng cô cũng có bản lĩnh đấy, kết hôn lần hai mà có thể tìm được một luật sư, giỏi hơn bà mẹ chẳng ai cần của cô nhiều!”
Nghe Hồ Mỹ Ngọc tự dưng sỉ nhục mẹ mình như vậy, Tô Lam cực kỳ tức giận, đang định nổi điện thì cảm thấy nổi giận với người như cô ta thì hạ mình quá.
Thế nên Tô Lam lạnh lùng cười nói: “Hồ Mỹ Ngọc, lâu rồi không gặp mà cô vẫn thế, thảo nào con vịt trong tay cũng bay mất rồi, ai mà muốn cưới một người phụ nữ không biết xấu hổ như cô chứ?”
“Cô...” Mấy câu của Tổ Lam lập tức khiến Hồ Mỹ Ngọc nổi giận.
Quan Khởi Kỳ vốn còn muốn đi tới giúp, nhưng thấy Tô Lam có thể đáp trả nên anh ấy cũng
vui vẻ xem kịch.
Tô Lam nói tiếp: “Đến đâu cũng chặn người ta ép người ta cưới mình, chắc trên đời này ngoài cô ra chẳng còn ai đâu. Hôm nay tôi không mua vé mà cũng xem được một màn kịch hay rồi!”
Bàn về mồm mép thì trước giờ Tô Lam cô chẳng thua ai, chẳng phải Hồ Mỹ Ngọc muốn chế giễu cô sao? Không sao, xem thử cuối cùng ai có thể chế giễu ai?
“Tô Lam, cô ngứa da đúng không?” Hồ Mỹ Ngọc bước tới muốn đẩy Tô Lam.
Tô Lam nhanh tay lẹ mắt lùi lại một bước, Quan Khởi Kỳ thấy thế thì lập tức hô lên: “Cô Hồ, nếu cô còn không đi, tôi nghĩ Diệp Vĩnh Thành đã nhân cơ hội chuồn mất rồi!”
Quả nhiên cầu này có tác dụng, Hồ Mỹ Ngọc tìm lâu như vậy mới tóm được Diệp Vĩnh Thành, tất nhiên cô ta sẽ không vì đánh nhau với Tô Lam mà bỏ qua cơ hội tốt thế này.
Thế nên ngay sau đó, Hồ Mỹ Ngọc chỉ vào Tô Lam, nói: “Chúng ta cưỡi lừa xem hát, cứ chờ mà xem!”
Nói xong, cô ta xoay người chạy ra ngoài.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!