Bởi vì Tô Lam bị phản ứng khi mang thai nên sắc mặt rất vàng, lại không thể bôi đồ trang điểm lên. Hơn nữa quần áo trên người cũng giản dị, giày cao gót cũng không đi, nhìn qua vô cùng bình thường, đúng thật là không để cho người trong nhà chút mặt mũi nào, huống chi hiện tại trong bụng cô còn có đứa nhỏ nữa, hơn nữa cũng không ai biết cô đã kết hôn.
Lời nói của Tô Mạnh Cương khiến cho lồng ngực của Tô Lam đầy tức giận, cô lập tức phản bác lại: "Tôi một không ăn trộm, hai không cướp giật, ba không cấu kết với đàn ông, sao lại không có mặt mũi đến đây?"
Giờ phút này, đôi mắt Tô Lam nhìn lướt qua mẹ con nhà Hồ Tinh đứng cách đó không xa, hiện tại hai người đang ngồi trên bàn tiệc.Đương nhiên Tô Mạnh Cương không phải kẻ ngốc, nghe ra sự ám chỉ của Tô Lam, càng giận không thôi: "Mày là đứa con gái bất hiếu, mặt mũi của tao đều bị mày làm mất hết sạch rồi!''
"Ông đang nhận sai sao? Con gái bất hiếu khiến ông mất mặt ở bên kia, tôi và ông đã sớm không còn một chút quan hệ nào!" Tô Lam lạnh lùng nói.
"Xem ra mày muốn nếm thử cái tát của tao?" Tô Mạnh Cương chống eo tiến lên từng bước.
"Ông dám đánh tôi một cái, tôi lập tức báo cảnh sát!" Tô Lam uy hiếp.
"Các người bớt cãi nhau đi? Sao ba con lại cãi nhau?" Sở Thanh Diên nhanh chóng chạy lại đứng giữa hai người đang giương cung bạt kiếm, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nghe thấy Tô Lam muốn báo cảnh sát, Tô Mạnh Cương kiềm chế lại một chút, hùng hổ nói với Sở Thanh Diên: "Bà nhìn xem bà nuôi nó thành cái loại gì? Một chút đạo đức cũng không có. Không những bất hiếu với ba mẹ, chưa kết hôn đã có thai, một chút liêm sỉ cũng không có!" Miệng Tô Mạnh Cương không sạch sẽ nói vài câu là xoay người rời đi, Tô Lam tức giận, muốn đuổi theo nói đạo lý, nhưng bị Sở Thanh Diên ngăn lại.
"Lam Lam, hôm nay là ngày tốt của anh họ, chúng ta không thể giúp được gì cho bác cả, cũng đừng gây thêm phiền phức cho người ta!" Sở Thanh Diên khóc nức nở nói. Tô Lam biết hôm nay mẹ cô ở trong phòng thay quần áo thật lâu mới đi ra, quần áo mặc trên người đều luôn đặt trong tủ không nỡ mặc. tất nhiên cô biết hôm nay bà muốn Tô Mạnh Cường thấy, dù sao đã lâu không gặp, hiện tại lại bị Tô Mạnh Cường trách mắng một chút không hiểu thế nào là dạy dỗ con gái.
Đương nhiên trong lòng cũng vô cùng khổ sở, Tô Lam nhẫn nhịn cơn tức giận, không so đo với Tô Mạnh Cương nữa.
Dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, Sở Thanh Diên và Tô Lam ngồi ở bàn cách xa Tô Mạnh Cương và mẹ con Hồ Tinh.
Sở Thanh Diên đã sớm không phải là người nhà họ Tô, hơn nữa Tô Lam cũng không có năng lực to lớn, vốn dĩ nhà họ Tô này phân cao thấp cho nên tất nhiên sẽ không để hai mẹ con cô vào tầm mắt.Ngược lại, hiện tại Tô Mạnh Cương và Hồ Tinh lại vui vẻ sung sướng, không những mở được công ty bảo hiểm, còn mua được căn hộ lớn. Cho nên họ hàng rất thân thiện với bọn họ, người tới kính rượu không ngừng.
Tuy rằng bác cả bác gái với vợ chồng son anh họ đều đến bàn này kính rượu, cũng không lạnh nhạt với mẹ con Sở Thanh Diên, nhưng rốt cuộc ở nơi này Sở Thanh Diên vẫn có chút không tự nhiên, cho nên ăn rất ít.
Tô Thanh đều nhìn thấy, trong lòng cảm thấy đau xót, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai mẹ: "Mẹ, bây giờ cũng không còn sớm, không bằng chứng ta về đi?"
Sở Thanh Diên nhìn khách khứa đang ăn, lắc đầu: "Tất cả đều ở đây, kiên trì một chút đi, đừng làm cho người ta nói chúng ta không hiểu lễ nghĩa."
Mẹ mình thứ gì cũng tốt, là một người vợ hiền điển hình. Nhưng tính cách lại rất yếu đuối, không biết phản kháng, vẫn nhẫn nhục chịu đựng, cũng vì điều này mà năm đó gần như Tô Mạnh Cương đem cầm bộ tài sản đi, còn để hai chị em cô lại cho mẹ. Nhưng chính tính cách này của mẹ, Tô Lam cũng không có cách, đành phải tùy bà, bỗng nhiên cảm giác dạ dày có chút quằn quại, có lẽ lại muốn nôn. Cô nói với mẹ một câu, sau đó vội đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.
Sau khi nôn khan trong nhà vệ sinh đi ra, Tô Lam vừa mới đi đến cửa bữa tiệc, bỗng nhiên đôi mắt nhìn đến một lẵng hoa rất lớn được bày biện trước cửa, trên băng rôn có dòng chữ "Quan Triều Viễn chúc vợ chồng mới cưới trăm năm hạnh phúc."
Tô Lam không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ hôm nay Quan Triều Viễn cũng đến đây? Nhưng mà cô không nhớ rõ đã nhìn thấy anh ở sảnh chính của bữa tiệc?Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Nghĩ lại, nói như thế nào con trai bác cả kết hôn, Quan Triều Viễn là con của bạn bè cũ cũng có thể tặng lẵng hoa cùng một chút tiền lì xì để chúc mừng, về phần bữa tiệc thì thân phận anh cao như vậy sẽ khinh thường mà không tham gia.
Tô Lam vừa cất bước nghĩ muốn đi vào, đột nhiên sau lưng có người gọi cô.
"Bà chủ, cô cũng đến đây?"Tô Lam vừa quay đầu lại, nhìn thấy quả nhiên là Lâm Minh đang đứng đằng sau cô, cô có chút ngạc nhiên nói: "Anh. . .Đến tặng lẵng hoa à?"
Chắc chắn là Quan Triều Viễn không tới, cử Lâm Minh đến tặng lẵng hoa và tiền lì xì.
Lâm Minh lắc đầu, trả lời: "Tôi tới cùng tổng giám đốc Quan."
"Anh ấy. . .Cũng đến đây?" Tô Lam nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Quan Triều Viễn.
Lâm Minh nhanh chóng giải thích: "Tổng giám đốc Quan đang ở trong phòng riêng tiếp khách quý cùng nhà gái."
Nghe nói như thế, bỗng nhiên Tô Lam bừng tỉnh, không trách được không thấy bóng dáng của anh, thì ra là bị bác cả sắp xếp đi tiếp khách quý.
"Được, tôi đi vào trước." Tô Lam nói một câu với Lâm Minh, xoay người đi vào bữa tiệc. Tô Lam và Sở Thanh Diên đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, hai mẹ con mới rời khỏi hội trường của bữa tiệc.
Đi đến đại sảnh của khách sạn, đột nhiên Sở Thanh Diên thấy Tô Mạnh Cường đi tới, tranh thủ mỉm cười tiếp đón. Tô Lam thấy thế, không ngăn cản, cũng không tiến lên, đứng chờ tại chỗ.
"Mạnh Cương, ông ăn no chưa?" Sở Thanh Diên có phần thấp kém.
"Có việc thì nói nhanh, tôi đang vội trở về." Tô Mạnh Cương vô cùng mất kiên nhẫn.
Sở Thanh Diên cười nói: "Tô Yên sẽ thi vào trường cao đẳng, ông kiến thức rộng rãi, giúp con bé cân nhắc một chút xem phải đăng ký vào chuyên ngành nào mới tốt."
"Con bé đó từ nhỏ đã dốt, còn không biết có thể thi đỗ không." Nhắc tới Tô Yên, Tô Mạnh Cương bày ra vẻ mặt chán ghét.
Sở Thanh Diên vẫn kiên trì như cũ: "Ngộ nhỡ có thể thi đỗ, ông giúp con bé sắp xếp một chút.""Được, được rồi, tôi biết rồi." Tô Mạnh Cương miễn cưỡng nhận lời.
Tô Lam đứng một bên nhìn mẹ thấp kém như vậy, trong lòng sớm đã tức giận đầy bụng, cô lập tức đi tới, lôi kéo Sở Thanh Diên nói: ''Mẹ, nói cũng đã nói xong, đi thôi!"
"Vậy… ." Sở Thanh Diên còn muốn nói gì đó.
Lúc này, bỗng nhiên một giọng nói sắc bén đánh tới từ sau lưng hai người: “Sở Thanh Diên, Mạnh Cương đã ly hôn với chị nhiều năm như vậy, sao chị còn không biết xấu hổ mà quấn quýt lấy anh ấy? Xem ra chị thật sự không coi ai ra gì phải không? Hiện tại anh ấy đã có vợ, làm ơn từ nay về sau có việc gì cũng đừng tìm đến anh ấy nữa, còn cứ như vậy chị sẽ thành người thứ ba đó!" Hồ Tinh lập tức đi tới kiêu ngạo nói.
Sở Thanh Diên chưa bao giờ tức giận đến mức hai mắt đều đỏ lên, nói không gãy gọn: "Cô. . . Sao cô có thể nói như vậy? Nói như thế nào thì tôi và Mạnh Cương cũng có hai đứa con gái, hiện tại tôi nói chuyện với ông ấy về con gái không được sao?"