Tô Lam cúi đầu nghĩ ngợi mấy giây, sau đó cô ngẩng đầu, nhìn Quan Khởi Kỳ bằng ánh mắt vô cùng kiên định, nói: “Khởi Kỳ, anh là ba nuôi của Xuân Xuân, bây giờ anh đang đóng vai trò một người ba rồi. Về phần tôi, trái tim tôi đã bình lặng từ lâu, không muốn yêu đương nữa, ít nhất thì bây giờ tôi không muốn yêu. Còn anh, anh giỏi giang như vậy, cả nhân phẩm và năng lực đều xuất sắc, anh nên có người tốt hơn chứ không phải một người phụ nữ đang từng ly hôn còn có con như tôi!”
Tìm hiểu lâu như vậy, Quan Khởi Kỳ quả thực là một người đàn ông có thể gửi gắm cả đời, hơn nữa Tô Lam cũng rất cảm động với tình cảm anh ấy dành cho cô. Nhưng suy cho cùng, anh ấy không phải người đàn ông khiến trái tim cô có thể loạn nhịp.
Vả lại Quan Khởi Kỳ quá xuất sắc, ngoại hình, nhân phẩm, năng lực hay gia thế đều tất cả, cô không thể ích kỷ đặt trách nhiệm mà người khác nên gánh vác lên người anh ấy được.
Lúc này, Tô Lam hơi hối hận, hối hận vì hôm qua đã ôm anh để ra mồ hôi. Có lẽ cô đã cho anh một tia hy vọng, thế nên hôm nay anh mới suy nghĩ và hành động như vậy.
Vốn dĩ cô làm vậy là vì áy này và lòng cảm ơn, không ngờ bây giờ lại gây ra phiền phức trong chuyện tình cảm.
“Nhưng tôi cho rằng em là người phụ nữ tốt nhất, ít nhất với tôi thì là vậy.” Quan Khởi Kỳ cố chấp nhìn Tô Lam.
Nghe thế, Tô Lam day đầu mày.
Cô từng ly hôn, có một con nhỏ chưa được một tuổi, xuất thân bình thường, cũng chẳng có sự nghiệp chói lọi gì, cô vẫn được xem là một người phụ nữ tốt sao? Không biết tiêu chuẩn đánh giá của Quan Khởi Kỳ là gì? Tô Lam thầm cười khổ.
Thấy cô không nói, Quan Khởi Kỳ lại lên tiếng: “Tô Lam, bây giờ tôi không cần câu trả lời của em, tôi chỉ hi vọng em có thể nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của tôi.”
“Không cần suy nghĩ, bây giờ tôi có thể trả lời anh, tôi không thể nào đồng ý được.”