Nghe vậy, mặc dù Tô Lam rất ác cảm với loại giọng điệu ra lệnh của cô ta, nhưng ở trong tình cảnh này mà tranh chấp với cô ta cũng chẳng có ý nghĩa gì. “Tô Yên, em nghe cho kỹ, sau này chị không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Trịnh Hạo, kể cả em nữa!” Dứt lời, Tô Lam quay người bước đi.
Mặc dù đối với lời nói và hành động của Tổ Yên, Tô Lam đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi vừa quay người đi, mắt cô vẫn đỏ hoe.
“Hy vọng chị có thể nói được làm được!” Tô Yên hét lên từ phía sau.
Nghe thấy tiếng nói phía sau lưng, Tô Lam không hề quay đầu lại nhìn mà vẫn ngẩng cao đầu bước tiếp, chỉ là nước mắt cô vẫn tuôn rơi vì thất vọng.
Tô Lam nhanh chóng về nhà đón Xuân Xuân. Cô không ăn cơm trưa, cũng không có cảm giác ngon miệng. Hiện tại Tô Yên đã khiến cô ác cảm đến nỗi ăn không ngon miệng.
Hơn hai giờ chiều, Sở Thanh niên mới trở về từ bữa tiệc.
“Lam Lam, con đã ăn gì chưa? Tô Yên bảo mẹ mang về cho con rất nhiều món ăn.” Sở Thanh Diên thay giày ở cửa, trên tay cầm một chiếc túi rất to, bên trong đó toàn là thức ăn.
Tô Lam biết Tô Yên lại diễn kịch trước mặt mẹ, chắc chắn là giả bộ như rất quan tâm đến người chị này. Tô Yên lại có thể giả tạo đến mức độ này rồi.
“Mẹ, con ăn cơm rồi.” Tô Lam trả lời một cách thản nhiên.
“Vậy thì mẹ sẽ để vào tủ lạnh, tối nay chúng ta hâm nóng rồi ăn. Đây toàn là tôm cá chưa động đến ở trên bàn. Thức ăn ở khách sạn năm sao ngon thật” Sở Thanh niên mỉm cười rồi mang đồ ăn cho mang vào trong nhà bếp.
Tô Lam cảm thấy rất khó chịu trong lòng, tuy nhiên vẫn không thể nói cho mẹ biết. Nếu đã muốn giả bộ thì mọi người cùng giả bộ là được. Nói đến diễn kịch, cô cũng biết, chỉ là không muốn giả tạo như vậy mà thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!