Chẳng mấy chốc đến ngày đầy tuổi của Chi Chi, Trịnh Hạo đã đặt bàn ở một khách sạn năm sao, Tô Lam và Sở Thanh Diên cùng đi đến trước.
Tô Lam gửi Xuân Xuân cho một dì hàng xóm, chuẩn bị đến nơi thì đưa quà rồi nhanh chóng quay về vì thứ nhất là cô không yên tâm về Xuân Xuân, hai là Trịnh Hạo cũng ở nơi này. Để tránh bị nghi ngờ cũng như tranh Tô yên nghĩ ngợi linh tinh cho nên tốt hơn hết là cô nên tránh đi.
Một sảnh tiệc nhỏ mà có khoảng mười bàn, nhiều như vậy, khách khứa cũng gần như đầy đủ rồi.
Tô Lam đứng từ xa nhìn thấy Trịnh Hạo và Tô Yên đi qua đi lại giữa các khách mời. Tô Yên mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn, trang điểm rất xinh đẹp. Trịnh Hạo vẫn giống như trước đây khoác trên mình một chiếc áo sơ mi màu trắng, vẫn là dáng vẻ tao nhã lịch sự của một vị giáo sư.
Tô Yên đứng hùa đám đông, trên tay bưng một cái khay mà trong đó toàn là lì xì và quà cáp của bạn bè và người thân.
“Tô Yên ở bên kia.” Sở Thanh Diện chỉ vào hướng của Tổ Yên rồi nói.
“Vâng.” Tô Lam gật đầu rồi bước theo bước chân của Sở Thanh niên đi qua đó.
Lúc này, Trịnh Hạo nhìn thấy Sở Thanh Diên, cũng nhìn thấy Tô Lam, trong chốc lát có hơi ngạc nhiên, sau đó bước tới nghênh đón bọn họ.
Tô Yên liếc mắt nhìn thoáng qua, thấy Trịnh Hạo đang đi về phía mẹ mình và Tô Lam, vội vàng gọi: “A Hạo!”
Nghe thấy giọng nói của Tô Yên đang gọi mình, Trịnh Hạo dừng bước, Tô Yên nhanh chóng đuổi kịp đến đó, vươn tay nắm lấy cánh tay anh ta, sau đó mỉm cười bước đến chỗ của mẹ và chị gái.
“Mẹ Chị, hai người đến rồi?” Lúc Trịnh Hạo xưng hô với Tô Lam, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.
Dù sao thì trong dịp như này, anh ta vẫn phải gọi Tô Lam một tiếng chị.
Tô Thanh cảm thấy có hơi không được thoải mái khi bị gọi bằng chị. Cô luôn cảm hơi khó xử, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười.
“Chi Chi đâu?” Sở Thanh Diên quay về phía đám người kia liếc nhìn qua một lượt nhưng không nhìn thấy bóng dáng cháu ngoại của mình đâu.
“Vừa nãy buồn ngủ nên bảo mẫu đưa về phòng nghỉ để ngủ rồi ạ.” Tô Yên đáp lời.
“Ồ, trẻ con chính là như vậy đấy.” Sở Thanh Diên mỉm cười.
Sau đó, Sở Thanh Diên lấy ra một chiếc hộp to bằng nhung có màu đỏ, đưa cho Tô Yên rồi nói: “Đây là khóa trường thọ mẹ mua cho Chi Chi, con nhận thay cho con bé.”
Tô Yên vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn mẹ.”
“Mẹ, khiến mẹ phải tốn kém rồi” Trịnh Hạo ngại ngùng nói.
“Mẹ mua cho cháu ngoại của mẹ là điều đương nhiên, có gì tốn kém đâu?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!