Nghe đến đây, Tô Lam mới hiểu ý của bà ngoại.
Tương tự, bây giờ gần như cuối tuần là Quan Khởi Kỳ đều chạy đến đây, sẽ mua rất nhiều rất nhiều đồ ăn đồ uống ngon đến. Theo như chị Bình nói, trước đây một tháng Quan Khởi Kỳ mới đến một lần, thế này cũng khó trách bà ngoài hiểu lầm.
Thế nên Tô Lam lập tức giải thích: “Bà ngoại, bà hiểu lầm rồi. Cháu với Khởi Kỳ chỉ là bạn bình thường thôi, bây giờ cháu cũng đang khó khăn, Khởi Kỳ là một người rất nhiệt tình, thể nên mới đưa cháu đến chỗ bà.”
Nghe thấy thế, bà ngoại thở dài một hơi: “Ôi, bà biết ngay thằng bé đó không có phúc phận này mà, mộ tổ tiên nhà bà bốc lên khói xanh rồi!”
Nghe bà ngoại nói vậy, Tô Lam vội lên tiếng: “Khởi Kỳ xuất sắc như vậy, sau này chắc chắn sẽ tìm được một người VỢ xứng đôi với anh ấy!” Bà ngoại không khỏi lườm Tô Lam: “Xuất sắc thì có ích gì? Phụ nữ phải biết trói trái tim đàn ông, sinh con dưỡng cái, chăm nom nhà cửa mới được. Giống như Tưởng Vân, ở mãi nước ngoài vẽ tranh gì đó, nghe nói bức tranh kia đạt giải thưởng nước ngoài, cuối cùng ngay cả bóng người cũng chẳng thấy đâu. May mà Khởi Kỳ chia tay với nó rồi, sau này vẫn có cơ hội lựa chọn lại”
Nghe vậy, Tô Lam không lên tiếng nữa. Dù sao thì Tô Lam cũng không biết bà ngoại có biết tại sao Tưởng Vân chia tay với Quan Khởi Kỳ hay không, nói cho cùng thì cô cũng có trách nhiệm.
Sau đó, đột nhiên bà ngoại lại nhìn bụng tht, hỏi: “Ba của đứa bé là ai? Là cậu ta không muốn chịu trách nhiệm hay là nguyên nhân gì khác? Mặc dù bà lão này già rồi nhưng vẫn còn chút sức, cháu nói cho bà biết người đó là ai? Bà đi đòi công bằng cho cháu!”
Mặc dù Tô Lam không biết bà ngoại của Quan Khởi Kỳ khỏe mạnh thế nào, nhưng cô cũng không muốn nhắc đến chuyện này hay người đó nữa. Thế nên Tô Lam vội nói: “Bà ngoại, lao động mà sao lại để bà ra mặt được chứ? Giết gà thì không cần dùng dao giết bò, ba của đứa bé trong bụng cháu là một tên đàn ông tầm thường, cháu hoàn toàn không thích anh ta, thế nên mới không kết hôn với anh ta. Nhưng bà xem, cháu cũng chẳng còn nhỏ nữa, bác sĩ bảo nếu không giữ đứa bé này lại thì có thể sau này cháu sẽ rất khó có thai, vì vậy cháu quyết định sinh đứa bé ra, làm mẹ đơn thân!”
Nghe cô nói vậy, bà ngoại và Quan Khởi Kỳ mắt lớn trừng mắt nhỏ. Có lẽ là cảm thấy những lời tht nói khó mà tưởng tượng nổi. Một lúc lâu sau, bà ngoại mới lắc đầu nói: "Xem ra bà thật sự già rồi, đi sau thời đại. Không biết thanh niên mấy đứa đang nghĩ cái gì, Khởi Kỳ với cái cô Tưởng Vân kia kéo dài nhiều năm như vậy, Tưởng Vân thì chỉ biết mỗi vẽ vời. À phải rồi, Khởi Kỳ còn có một người anh họ hơn ba mươi tuổi cũng chưa kết hôn, nghe nói có một cô bạn gái bị bệnh, đúng là không thế thế giới này làm sao nữa?”
Nghe vậy, Tô Lam sững sờ.
Anh họ của Quan Khởi Kỳ chính là Quan Triều Viễn, vậy cô bạn gái bị bệnh kia là Phương Ngọc Hoan rồi, chắc là tin Quan Triều Viễn không rời không bỏ bạn gái bị bệnh đã truyền đến chỗ bà ngoại của Quan Khởi Kỳ rồi. Xem ra Quan Triều Viễn luôn yêu thắm thiết Phương Ngọc Hoan, tình sâu nghĩa nặng!
Mặc dù mấy ngày qua tâm trạng của Tô Lam rất bình tĩnh, không nghĩ nhiều đến Quan Triều Viễn, nhưng có người nhắc đến anh là lòng cô lại chua xót.
Tổi nay, Tô Lam im lặng hơn trước nhiều, cũng không xem hết phim truyền hình mà về phòng ngủ sớm.
Hôm sau là cuối tuần, buổi sáng đã nghe thấy tiếng gọi của chị Bình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!