Đêm ấy, chị Vu làm xong bữa tối thì nói nhà xảy ra chút chuyện, muốn về đó một chuyến.
Vậy nên trong căn nhà rộng lớn như vậy đột nhiên chỉ còn lại Quan Khởi Kỳ và Tô Lam.
Trên bàn ăn, lúc Quan Khởi Kỳ đã ăn no rồi, Tô Lam lại chợt nói: "Khởi Kỳ, tôi có chuyện muốn bàn với anh."
"Chuyện gì? Nói đi." Quan Khởi Kỳ ngẩng lên, cười híp mắt đáp.
Tô Lam nghiêm túc nói: "Bác sĩ bảo sức khỏe của tôi bây giờ rất tốt, thai cũng gần như ổn định, nên tôi nghĩ mình cũng nên có dự tính riêng, dù gì tôi cũng không thể ở mãi nhà anh rồi sinh con được. Dù anh không sợ người ta dị nghị, nói vào nói ra nhưng tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện anh yêu đương, anh nói có phải không?"
Tô Lam sợ Quan Khởi Kỳ không đồng ý nên mới cố tình pha trà vào cuối câu nói.
Nghe vậy, đúng thật là sắc mặt Quan Khởi Kỳ đã tối đen. Anh ấy đặt đũa xuống, không muốn ăn gì nữa.
"Không phải em bảo mẹ em không biết chuyện em có bầu à? Nếu vậy thì một người phụ nữ bầu bí như em còn có thể đi được đâu?" Quan Khởi Kỳ cau mày.
"Tôi muốn đến Thanh Sơn, tôi cũng quen với cuộc sống ở đó rồi, tự thuê một căn nhà nhỏ tĩnh dưỡng thôi." Tô Lam cười đáp.
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ đứng lên đi tới đi lui mấy vòng trong phòng ăn.
Bầu không khí trong phòng phút chốc nguội lạnh, Tô Lam nhìn gương mặt nhăn nhó của Quan Khởi Kỳ, trong lòng thấp thỏm không yên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!