Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Lam liên tục lôi kéo đưa Sở Thanh Diên ra
ngoài.
Tô Lam đăng ký một chuyến du lịch hai ngày vùng lân cận, toàn tâm toàn ý bầu bạn với mẹ mình. Nhìn thấy mẹ vui chơi rất vui vẻ, trong lòng cô mới coi như dễ chịu lên một chút.
Sau khi quay về, Tô Lam cảm thấy có người rã rời, cảm giác buồn nôn cũng càng ngày càng nghiêm trọng, Tô Lam biết không thể kéo dài thêm nữa.
Buổi sáng ngày hôm đó, Tô Lam vừa ăn bữa sáng vừa nói với Sở Thanh Diên: "Mẹ, con có chuyện muốn trao đổi với mẹ ạ."
"Chuyện gì vậy?" Sở Thanh Diên vừa ăn vừa hỏi.
"Hôm qua ông chủ có gọi điện thoại cho con, bảo rằng phía Thanh Sơn bên kia cần một trưởng phòng, hay là để con đi sang đấy làm việc..." Tô Lam còn chưa nói xong.
Sở Thanh Diên lập tức nhíu mày cắt ngang lời cô, bà nói: "Không phải nói là gọi con quay trở về sao? Một đứa con gái một thân một mình như con ở Thanh Sơn thì làm sao có thể khiến người ta yên tâm đây?"
"Mẹ, ông chủ nói để con ở lại bên đó một năm. Một năm này sẽ tăng thêm 20% tiền lương cho con, hơn nữa, một năm sau khi quay về còn sẽ thăng chức cho con nữa. Mẹ nói xem con ra ngoài làm việc vất vả như vậy không phải là vì muốn kiếm nhiều thêm chút tiền sao? Vả lại, nhân viên nam có thể chịu đựng gian khổ hơn so với nhân viên nữ, hy vọng thăng chức của nhân viên nữ vốn dĩ đã thấp, con muốn đi một năm nữa, nhưng con không yên tâm về mẹ." Lúc Tô Lam nói lời này đã cúi thấp đầu, thật sự cô không muốn đối diện với ánh mắt của mẹ mình, dù sao cô cũng đang nói dối.
f
Cô dự tính rời đi một năm, khi ấy cô sinh đứa nhỏ ra rồi, đến lúc đó đưa đứa nhỏ trở về thì mẹ cô chắc chắn cũng sẽ chấp nhận mà thôi.
"Về phần mẹ thì con yên tâm đi, tay của mẹ đã ổn, hơn nữa mẹ cũng mới năm mươi tuổi, không cần người khác chăm sóc. Mẹ muốn để con quay về Giang Châu tìm một đối tượng phù hợp." Sở Thanh niên nhíu mày nói.
"Mẹ, nếu duyên phận đến thì nói không chừng con sẽ tìm được một người tốt hơn ở Thanh Sơn mà." Tô Lam cười kéo tay mẹ cô nói.
"Con chỉ nói mấy điều này để dỗ dành mẹ thôi." Sở Thanh Diên hờn giận nói.
"Mẹ à, con xin hứa với mẹ, một năm sau con chắc chắn sẽ dẫn theo một người trở về gặp mẹ, được không ạ?" Tô Lam đưa tay trái lên thề thốt chân thành.
"Cái này là do con nói đó, đến lúc đó con một mình quay trở về thì đừng trách sao mẹ không cho con vào nhà." Sở Thanh Diên nắm bắt cơ hội nói.
"Dạ được." Tô Lam hứa hẹn chân thành mà gật đầu.
Chỉ có trong lòng cô hiểu rõ, đến lúc đó cô chắc chắn sẽ không nuốt lời, nhất định sẽ dẫn theo một người trở về gặp mẹ, có điều người này không phải là chồng cô, mà là con của cô!
Hai ngày sau, Tô Lam lập tức kéo hành lý rời khỏi nhà lần nữa.
Cô cũng không có lập tức rời khỏi Giang Châu, mà cô đi đến nhà của Kiều Tâm.
Nhiều ngày không gặp, Kiều Tầm nhìn thấy cô thì ngạc nhiên vô cùng, vội vàng kéo cô vào nhà.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!