"Alo?" Giang Mỹ Uyển nói một tiếng vào điện thoại, cúi đầu nhìn, điện thoại đã bị cúp từ lâu, thì không khỏi thấy hơi khó chịu.
Cô ta ném điện thoại di động lên bàn làm việc, trong lòng có một tia mất mát cùng oán hận không có nơi nào để xả.
Quan Khởi Kỳ đã lâu không liên lạc với cô, đâu đó chừng hơn một tháng, lần đó anh ấy còn tự mình đến Thanh Sơn mời cô ta đi ăn.
Giang Mỹ Uyển ăn mặc trang điểm lộng lẫy, vô cùng vui vẻ đến chỗ hẹn, nhưng không ngờ Quan Khởi Kỳ mời cô ta ăn tối là để nhờ chăm sóc cho Tô Lam, người vừa được nhận vào công ty kế toán của cô ta.
Lúc đó, trong lòng Giang Mỹ Uyển chỉ muốn chửi tục.
Nhưng cô ta không thể từ chối yêu cầu của Quan Khởi Kỳ, bởi vì như vậy người ta sẽ cho cô ta là người không khoan dung, chưa kể cô ta còn muốn biết loại phụ nữ nào có thể khiến Quan Khởi Kỳ từ bỏ Tưởng Vân.
Quan Khởi Kỳ nói là chăm sóc thực ra chỉ là tiết lộ cho anh ấy biết một chút về tình hình hiện tại của Tô Lam, hoặc là bảo cô ta trong công việc đừng quá khắt khe với Tô Lam, trong đời sống hằng ngày có thể giúp gì thì giúp một tay.
Ban đầu, Giang Mỹ Uyển còn tưởng Tô Lam là một cô gái mong manh, yếu đuối, nhưng chỉ khi thực sự tiếp xúc, cô ta mới nhận ra Tô Lam là một cô gái rất mạnh mẽ, thông minh và chăm chỉ.
Hơn nữa, Tô Lam có phong cách ăn mặc đúng mực, làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, tình tình vui vẻ, khi bắt tay vào làm việc thì rất nhiệt tình, đôi khi còn liên tục gánh vác nhiều việc của công ty.
Vì vậy, Giang Mỹ Uyển dần dần thích Tô Lam, chỉ là đôi khi nhìn vào vẻ ngoài của cô, cũng không phải khuynh quốc khuynh thành gì, chỉ thuộc top trung bình, nhân cách tốt nhưng không có gia cảnh, mặc dù rất chăm chỉ, tuổi còn trẻ mà đã có chứng chỉ kế toán cao cấp, nhưng những cái khác thì...
Thực sự không nhìn ra có bao nhiêu chỗ hơn người.
Nhìn mình trong gương, cô ta hơn Tô Lam về mọi mặt, không phải sao? Cuối cùng, Giang Mỹ Uyển chỉ đành ảo não, tự cho rằng đó là vấn đề về tuổi tác.
Cô ta đã ba mươi mốt tuổi, Tô Lam hai mươi bảy tuổi, đối với phụ nữ mà nói bốn tuổi là khoảng cách không nhỏ, cô ta chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
Giang Châu cách Thanh Sơn ba giờ lái xe, vậy mà chưa đầy hai giờ đồng hồ Quan Khởi Kỳ đến Thanh Sơn.
Cốc cốc... Cốc cốc...
"Tô Lam! Tô Lam! Mở cửa đi? Em sao rồi?" Quan Khởi Kỳ không ngừng gõ cửa nhà Tô Lam, thậm chí còn đập cửa.
Nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Quan Khởi Kỳ cau mày.
Sau đó, anh ấy lùi lại một bước, duỗi chân đá văng cánh cửa trước mặt!
Lạch cạch!