“Vậy anh có yêu tôi không?” Tô Lam gặng hỏi đến cùng.
Bây giờ cô muốn hỏi cho rõ ràng, cô không muốn giữ lại tiếc nuối cho sau này, cho dù chết thì cũng phải chết cho rõ ràng.
Quan Triều Viễn nghe vậy, đầu lông mày càng nhíu chặt hơn, đôi mắt mang theo đau đớn nhìn Tô Lam, vậy mà không phản bác được.
Đôi mắt Tô Lam chăm chú nhìn anh, chờ đợi đáp án của anh.
Lúc này, Phương Ngọc Hoan bỗng nhìn Quan Triều Viễn cười nói: “Triều Viễn, nhất định sau này chúng ta và và Minh An sẽ sống hạnh phúc, anh mau nói cho người phụ nữ này nghe, từ trước đến giờ anh chưa từng yêu cô ta!”
Tô Lam cũng không thèm để ý đến Phương Ngọc Hoan, cô chỉ đợi Quan Triều Viễn trả lời.
“Này, hai người bọn họ đang nói chuyện, cô chen miệng vào làm gì?” Kiều Tâm đứng một bên hét về phía Phương Ngọc Hoan.
“Tôi thấy người không nên xen vào phải là cô mới đúng!” Phương Ngọc Hoan phản bác.
“Cô.." Kiều Tâm còn muốn nói điều gì, nhưng lúc này, Quan Triều Viễn im lặng nãy giờ bỗng nhiên mở miệng.
“Tô Lam, anh đã phạm vào lỗi mà người đàn ông nào cũng sẽ phạm, anh có lỗi với em!” Quan Triều Viễn nhìn qua Tô Lam nói.
“Ý của anh là gì? Cái gì gọi là phạm vào lỗi mà người đàn ông nào cũng sẽ phạm?” Tô Lam nhìn chằm chằm vào anh gặng hỏi.
Lúc này, đôi mắt Quan Triều Viễn bỗng nhiên lạnh xuống, anh đào mắt qua bên người Phương Ngọc Hoan nói: “Tôi chỉ có hứng thứ nhất thời với cô, mà người tôi yêu nhất chính là Phương Ngọc Hoan, cho nên tôi không thể kết hôn với cô được, người tôi cưới chỉ có thể là Phương Ngọc Hoan, sau này cô đừng tới đây dây dưa với tôi nữa, tôi cũng sẽ không gặp lại CÔ!"
Nghe anh nói như vậy, chân Tô Lam mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, may mắn Kiều Tâm đi tới đỡ cô dậy, mới giúp cô bớt chật vật. Kiều Tâm đang đỡ Tô Lam thật sự không nhịn được, chỉ vào Quan Triều Viễn và Phương Ngọc Hoan chửi bới: “Quan Triều Viễn, anh có còn là người không? Lời như vậy mà cũng nói ra được? Cái này người ta gọi là bội tình bạc nghĩa đó anh biết không? Những thằng đàn ông như anh đúng là không phải thứ tốt lành gì! Còn có cô, loại đàn ông cặn bã như vậy mà cũng giữ bên người, thật là cải thứ rác rưởi gì cũng nhặt về nhà cho được.”
Đối với những lời mắng chửi của Kiều Tâm, đôi mắt Quan Triều Viễn vẫn nhìn Tô Lam như cũ, nhưng cũng không phản bác.
Phương Ngọc Hoan thì không nhịn được như thế, nổi giận đùng đùng chỉ vào Kiều Tâm và Tô Lam nói: “Phiền hai cô ra ngoài, nơi này không chào đón hai cô!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!