Tô Lam lập tức nhíu mày, chuyện xảy ra tối qua thật sự quá xấu hổ. Nếu như Kiều Tâm không giữ miệng thì cô nhất định sẽ bị cô ấy chế giễu.
Nhưng không thể cứ trốn mãi không gặp Kiều Tâm được? Chỉ là chế giễu thôi. Ai bảo hiện tại tâm trạng cô không tốt, vốn dĩ không sợ bị chế giễu.
Đúng như dự đoán, ngay khi điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười xấu xa của Kiều Tâm.
“Thế nào? Tối qua hai người chiến đấu đến mấy giờ? Tớ đoán chắc cậu vừa mới dậy.”
Lần này Tô Lam không có giấu diếm, hào phóng thừa nhận: “Cậu đoán đúng rồi, tối hôm qua chúng tớ đã chiến đấu cả đêm.”
Con người Kiều Tâm là thế, càng nhẫn tâm với cô ấy, lấy bản lĩnh lợn chết không sợ nước sôi, cô ấy mới buông tha.
“Không phải chứ? Chiến đấu cả đêm ư? Tớ còn tưởng tớ sẽ hù dọa được nhà tư bản!” Kiều Tâm che miệng cười xấu xa.
“Cậu yên tâm, mạnh hơn nhiều so với trước đây!” Tô Lam quả quyết nói.
Kiều Tâm vẫn chế giễu: “Những chuyện như này chỉ có cậu rõ nhất.”
“Nếu cậu không tin tớ có thể cậu mượn nhà tư bản một đêm, để cậu có từ từ tận hưởng, sau đó cậu cũng sẽ rõ thôi.” Tô Lam bật lại.
“Quên đi, không phải lúc đấy cậu sẽ đòi sống đời chết sao? Nếu như nhà tư bản tình một đêm và tớ, nhưng không có cậu thì có chuyện gì!” Đương nhiên miệng của Kiều Tâm không chịu thiệt thòi.
Tô Lam lười đấu khẩu với cô ấy, giọng nói chậm lại: “Nói nghiêm túc, mấy giờ cậu tan làm? Cùng tớ đi mua sắm, tớ muốn mua quần áo!”
Nghe xong, Kiều Tâm dừng lại một chút, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Tớ không nghe nhầm chứ? Keo kiệt như cậu cũng nỡ mua quần áo? Ồ, đúng rồi, bây giờ cậu đã khác xưa, vợ của tổng giám đốc, tiêu bao nhiêu tiền không quan trọng.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!