Tô Lam lại lơ đễnh, cũng không muốn nói nhiều với cô ta, trực tiếp đi đến phòng làm việc trước kia của cô nói: "Tôi không có thời gian khua môi múa mép với cô, hôm nay tôi tới là để lấy đồ của tôi!"
Lúc này, Tôn Ngọc Như lại tiến lên một bước chặn ở cửa.
"Đây là cô có ý gì?" Tô Lam nhìn qua Tôn Ngọc Như ngăn cản mình ở cửa không cho vào hỏi.
"Bây giờ trong này là phòng làm việc của tôi, bên trong đều là vật dụng làm việc của tôi, cô đi vào nếu tôi thiếu đi thứ gì nên tìm ai đòi đây?" Tôn Ngọc Như cười gian.
Tô Lam nhíu mày lại, căm tức nhìn Tôn Ngọc Như.
Mặc dù cho tới bây giờ cô và Tôn Ngọc Như đều không hợp nhau, nhưng cũng không nghĩ tới hiện tại cô ta trực tiếp không để ý mặt mũi với mình, quả thật cô ta là một kẻ đê tiện!
"Về phần đồ của cô, tôi đã sớm để Tiểu Ninh đưa đến phòng chứa đồ, tự cô sang bên kia lấy là được, hiện tại tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh tiếp đãi cô!" Tôn Ngọc Như lạnh giọng nói xong, quay người đi vào phòng làm việc của mình, cũng đóng cửa phòng lại.
Sau khi cửa phòng bị đóng lại, Tô Lam nhíu chặt mày.
Lúc này, Tiểu Ninh đi nhanh tới nhỏ giọng nói: "Trưởng phòng Tô, em dẫn chị đi lấy đồ nhé? Em đã thu dọn cho chị và để ở phòng bên kia rồi."
Tiểu Ninh xấu hổ nói đến phòng chưa đồ, nhưng tất nhiên Tô Lam biết trong phòng chứa đồ dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, để chứa mấy thứ dọn dẹp vệ sinh, có thể thấy Tôn Ngọc Như chán ghét mình đến cỡ nào.
"Sau này gọi chị là chị Tô là được rồi." Tô Lam cũng không muốn lại gây phiền toái gì cho Tiểu Ninh.