Kiều Tâm xách vali của mình qua cười nói: "Hôm nay tôi xây dựng cơ sở tạm thời ngay ở chỗ này, tập huấn ba mươi ngày, nhất định phải thi đậu CPA."
Nghe nói như thế, Quan Triều Viễn nhíu mày, cặp mắt nhìn chằm chằm vali của Kiều Tâm, sắc mặt âm trầm.
Tô Lam liếc thất sắc mặt của Quan Triều Viễn, tranh thủ thời gian cười nói: "Triều Viễn, thời gian cũng không sớm, anh cũng đi về nghỉ ngơi sớm đi!"
Nói xong, Tô Lam ân cần cầm cặp công văn của Quan Triều Viễn lên, chuẩn bị muốn tiễn anh đi.
Quan Triều Viễn nhìn thấy Kiều Tâm ôm một bộ quần áo đi vào phòng ngủ, anh chỉ có thể đứng lên, tức giận nhìn Tô Lam, quay người đi ra cửa.
"Em tiễn anh!" Thấy thế, Tô Lam đuổi theo ôm chặt cặp công văn trong ngực đi ra ngoài.
Trong hành lang mờ tối, Quan Triều Viễn quay đầu nhìn Tô Lam bất mãn nói: "Em có ý gì?"
"Cái gì... Có ý gì đâu?" Tô Lam ôm cặp công văn cúi thấp đầu, cũng không dám nhìn anh.
"Em gọi Kiều Tâm đến học anh không có ý kiến, nhưng vì sao không nói cho anh biết trước một tiếng? Còn có làm sao cô ta lại ở nhà em?" Quan Triều Viễn gầm nhẹ nói.
Tô Lam đi tới trước ôm cánh tay của anh, khuyên lơn: "Chúng ta xong tiết học cũng mười giờ rồi, Kiều Tâm là một cô gái chạy tới chạy lui chẳng những mệt mỏi, cũng không quá an toàn, lại nói bình thường cô ấy cũng hay ở đây với em mà."
"Vậy anh làm sao bây giờ?" Quan Triều Viễn tức giận hỏi.
"Hả?" Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn nổi giận, chỉ có thể cười đùa nói: "Về nhà của anh ngủ một mình đi!"
Thấy thế Quan Triều Viễn đưa tay cướp cặp công văn trong tay Tô Lam, sau đó quay đầu bỏ đi.
Tô Lam đuổi theo, chỉ có thể nũng nịu ôm sau lưng anh."Anh đừng tức giận có được không? Em chỉ muốn lần này có thể thuận lợi thi đậu CPA, có điều Tâm làm bạn với em thì em càng có lòng tin, anh nhẫn nại một chút, chờ thi xong chắc chắn em sẽ ở bên anh cho tốt, được không vậy!"
Tô Lam ở phía sau đong đưa cánh tay của anh, giọng nói nũng nịu làm chính cô cảm thấy điệu đà, nhưng nghe nói đàn ông đều dính chiêu này sao?
Đừng nói, quả thật bộ dáng này có tác dụng, Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn cô một cái, nhân tiện nói: "Lần này trước hết tha thứ cho em, sau này lại chơi trò gì, xem anh xử lý em thế nào!"
"Em không dám nữa!" Nghe được anh đã bỏ qua, Tô Lam di chuyển đến trước mặt anh, cười hì hì cam đoan. Mờ tối, đôi mắt thâm thúy của Quan Triều Viễn nhìn cô, sau đó tiến lên vội vàng không kịp chuẩn bị ôm cô vào lòng, bắt đầu nụ hôn mang theo trừng phạt thoang thoảng...
Trọn vẹn hơn hai mươi phút sau, Tô Lam mới sắc mặt hồng hào trở về.
Khóa cửa lại, Tô Lam bị hôn đến thần hồn điên đảo giống như còn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi.
Cô như về lại thời đại học, ôm hôn bạn trai trong hành lang mờ tối, nói không hết lời tâm tình.
Đương nhiên, Quan Triều Viễn nhiều lắm là nói vài câu để cô rung động mà thôi, lời tâm tình anh thật đúng là không quá am hiểu, nhưng một câu nói của anh cũng đủ để cô kích động nửa ngày.
Tô Lam cười nhạo mình không có tiền đồ ở trong lòng, cũng không phải chưa từng yêu đương, hiện tại cô lại như một cô bé rơi vào lưới tình.
Ngay lúc Tô Lam tựa trên cửa sờ bờ môi sưng đỏ của mình hồi tưởng đến nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, đột nhiên Kiều Tâm mặc đồ ngủ đi ra từ phòng tắm.