Quan Triều Viễn cảm giác được cái ôm của người phía sau, sau khi sửng sốt lại nhẹ nhàng nhíu mày.
Tô Lam dựa vào sau lưng anh, lẩm bẩm nói: “Quan Triều Viễn, tôi không có ý khác, có lẽ tôi và anh cũng không còn sau này, cho nên tôi chỉ muốn nói ra cảm xúc của mình thôi.”
“Em muốn nói gì?”
Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến.
“Tôi... Bất kể vì sao thì tôi và anh đã từng đi chung một đường, cũng không bàn tới sau này hai chúng ta sẽ trở thành hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể cắt nhau đi chăng nữa, nhưng tôi chỉ muốn nói với anh một câu, tôi đã từng thích anh!”
Nói xong, khóe mắt Tô Lam chảy xuống một giọt lệ trong suốt.
Đây là cảm xúc chân thật nhất của cô, cảm xúc này cô đã giấu ở trong lòng rất lâu, hiện tại nói ra trước mặt anh, cô cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm.
Hôm nay cô nói với anh mấy lời này cũng không phải là muốn được trở thành gì đó của anh, mà hoàn toàn ngược lại, cô muốn cùng nhau đặt dấu chấm hết cho chuyện này.
Cứ coi như việc cô thổ lộ tình cảm trong lòng mình ra là một dấu chấm hết, sau này cô sẽ tìm việc trở lại, cô cũng dự định có nên rời khỏi Giang Châu tới thành phố bên cạnh hay không, như vậy là có thể hoàn toàn bỏ lại tất cả ở đây.
Nghe được những lời này, rõ ràng cả người Quan Triều Viễn cứng đờ, sau đó hô hấp cũng như ngừng lại!
Ngay sau đó, Tô Lam buông lỏng vòng eo Quan Triều Viễn ra, lùi về phía sau hai bước, ngoảnh mặt đi nơi khác, cũng không nhìn anh nói: “Được rồi, tôi đã nói xong, anh có thể đi!”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn lập tức quay đầu lại, gỡ kính râm xuống, đôi mắt đen nhánh sáng ngời có thần nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu hơi dâng cao: “Tô Lam, em như vậy là có ý gì? Em nói với tôi những lời này là muốn tôi đi sao?”
“Tôi chỉ muốn đặt dấu chấm hết cùng anh, sau này chúng ta không cần gặp lại, cho dù gặp lại cũng coi như là người qua đường là được rồi.”
Tô Lam chịu đựng nỗi đau trong lòng tuyệt
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!