“Cảm ơn.” Tô Lam vuốt ve chiếc hộp trong tay nói.
“Đây là tôi nên làm. Cô Tô, nếu cô không có việc gì khác, vậy tôi đi về trước.” Lâm Minh tiếp lời.
“Chân của anh ấy. Thế nào rồi?” Tô Lam bất chợt nhớ tới chân của Quan Triều Viễn bị thương, lập tức ngẩng đầu lên vội vàng hỏi.
Nghe vậy, Lâm Minh không khỏi nhíu chân mày: “Chân? Cô nói chân của tổng giám đốc Quan... Có việc gì sao?”
Nghe thấy lời này, Tô Lam biết Lâm Minh cũng không biết tình hình chân của Quan Triều Viễn, nói: “Không có gì, anh đi đi!”
“Tạm biệt.” Lâm Phong hơi nhếch mày, cảm thấy có hơi khó hiểu.
“Tạm biệt.” Tô Lam không có chút tinh thần nào, chỉ rũ mi mắt nói một tiếng, sau đó cũng không ngẩng đầu lên.
Lâm Minh thấy thế, rời khỏi phòng bệnh, cũng khép cửa phòng lại.
Mở giấy gói ra, lấy ra một chiếc điện thoại di động màu trắng kiểu dáng siêu mỏng, Tô Lam nhét sim của mình vào trong điện thoại, sau đó khởi động máy.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại lóe sáng, Tô Lam thật muốn gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn.
Nhưng lại hơi do dự, không biết nên nói gì với anh?
Đột nhiên bây giờ Tô Lam nghĩ nếu như thính lực của mình vẫn chưa khôi phục thật tốt, vậy bây giờ hẳn là anh sẽ ngồi ở trên ghế để ở cùng cô nhỉ?
Suy nghĩ cả buổi, Tô Lam đành gửi một tin nhắn cho Quan Triều Viễn.
“Chân của anh không có việc gì chứ?”
Nhưng mà sau khi tin nhắn này gửi đi lại giống như đả chìm đáy biển, cả đêm cũng không được trả lời.
Sáng sớm hôm sau, đôi mắt Tô Lam có hơi sưng, có lẽ là do tối hôm qua ngủ không tốt.
Trải qua một đêm này, cô cũng hiểu ra một điều, hẳn là Quan Triều Viễn sẽ không để ý đến cô nữa.
Như thế cũng tốt, nếu như vậy bọn họ có thể đường ai nấy đi, ai sống tốt cuộc sống của người đó cũng chưa chắc đã không phải chuyện xấu. Chỉ là những lời ngày đó anh quát cô vẫn còn ở bên tai, anh nói anh biết cô bị thương đã nóng vội muốn chết, nói vì để ở bên cạnh cô mà ngay cả buổi ký hợp đồng của Thịnh Thế cũng không tham gia, rốt cuộc anh có tình cảm gì với cô? Anh yêu cô sao? Nếu là yêu, vậy tại sao từ trước tới giờ anh không hề nhắc tới chữ này, hơn nữa bên cạnh anh còn có một Phương Ngọc Hoan.
Nghĩ đến đây, Tô Lam đè nén đến nỗi không thở nổi, cô chỉ nói đơn giản với bản thân: Đừng nghĩ nữa, có lẽ kết thúc như vậy là cô sẽ không cần phải tâm trạng nặng nề mỗi ngày, cô thật khao khát Tô Lam giống như con gián đánh không chết năm đó.
Ôm niềm tin như vậy, rất nhanh Tô Lam đã xuất viện.
Giống như dự đoán của Tô Lam, Quan Triều Viễn cũng không tới đón cố xuất viện, có điều lại phái Lâm Minh đón cô.
Lần này, Tô Lam bình thản chống đỡ, không hỏi Lâm Minh bất kỳ tin tức gì về Quan Triều Viễn.
Chỉ là điện thoại mà anh đưa cho cô thì cô sẽ nhận, chưa nói tới điện thoại đắt tiền kiểu dáng mới nhất này dùng cực kỳ tốt, chức năng vô cùng mượt, trước kia cô dùng toàn là điện thoại chỉ mấy trăm tệ, chưa từng được dùng loại điện thoại nào xịn tới vậy.