Chiều hôm nay, Kiều Tâm hấp tấp xách theo trái cây chạy tới thăm Tô Lam.
Tô Lam thấy xung quanh vắng lặng, bèn vội vàng kéo Kiều Tâm tới gần, nhỏ giọng nói: “Tại của tớ có thể nghe thấy rồi.”
Nghe thấy vậy, Kiều Tâm cực kỳ vui mừng, sau đó thấy dáng vẻ Tô Lam không muốn để cho người khác biết, không khỏi hỏi: “Vậy sao cậu không nói ra?”
“Tớ đã giả vờ cả nửa ngày, không biết nên nói như thế nào?” Tô Lam mặt ủ mày ê nói.
Kiều Tâm suy nghĩ một hồi nói: "Muốn giả vờ thì cứ giả vờ thêm mấy ngày, để cho kẻ đánh người kia phải sốt ruột, nếu như cậu mà điếc thật là cô ta sẽ phải ngồi tù.”
“Nếu tớ tốt trở lại, bọn họ sẽ sẵn lòng bồi thường kinh tế” Tô Lam nói.
“Vậy thì tốt, lần này công việc của cậu hẳn đã không còn, nếu không cần chút bồi thường thì ngày tháng sau này sống thế nào chứ? Công việc tốt bây giờ khó kiếm như vậy. Tớ nói trước kẻo cậu lại làm chuyện ngốc nghếch, đến lúc đó lại thanh cao không cần một đồng tiền nào của người ta!” Kiều Tâm dặn dò.
“Tớ không có ngốc như vậy, dù gì tớ cũng đã điếc một khoảng thời gian, điều này cũng tạo thành tổn thương tinh thần rất lớn với tớ.” Tô Lam nghĩ đến đau khổ tuyệt ngày hôm qua của bản thân vẫn rõ ràng trước mắt.
“Đúng rồi, tớ mua cho cậu một cái cốc thủy tinh, để cậu tiện uống nước ở đây hơn.” Kiều Tâm đưa cho Tô Lam một cái cốc nước được khắc vô cùng đẹp.
“Cảm ơn” Tô Lam yêu thích cầm trong tay không buông.
Sau khi Kiều Tâm đi, Tô Lam ngủ một giấc, lúc trời đầy ráng mây, một bóng người màu đen xuất hiện ở trong phòng bệnh.
Tô Lam cố ý làm ra vẻ không nghe thấy tiếng bước chân của anh, mãi cho đến khi anh đi đến trước giường bệnh, Tổ Lam mới giương mắt nhìn anh một cái.
Quan Triều Viễn đặt một hộp cơm hải sản lên trên bàn ăn của giường bệnh, nói một câu: “Tôi nhớ hình như vị giáo sư kia cũng từng đưa cho em một hộp cơm như vậy thì phải?”
Nghe thấy lời này, Tô Lam hơi nhếch lông mày một cái, thầm mắng ở trong lòng: Quan Triều Viễn, anh tưởng rằng tôi không nghe được, là anh cứ ức hiếp tôi vậy à?
Vốn dĩ Tô Lam đã suy nghĩ cả một buổi chiều, muốn đợi Quan Triều Viễn trở về sẽ nói cho anh tại của cô đã tốt rồi, còn vụ kiện Tưởng Vân giao hết cho anh xử lý là được.
Tô Lam biết mình có thể dựa dẫm vào Quan Triều Viễn, tuy rằng về mặt tình cảm cô không muốn lại dính líu quá nhiều với anh, nhưng dù như thế nào cũng phải xử lý xong chuyện này đã rồi nói tiếp.
Chỉ là không biết anh lại thừa lúc cô không nghe được nói mấy lời mỉa mai này với cô, anh như vậy là có ý gì?
Vì thế nên, Tô Lam quyết định lại tiếp tục giả vờ, để xem anh còn có thể nói ra được những lời gì nữa?
Quan Triều Viễn cầm lấy bút viết mấy chữ trên giấy: “Cơm hải sản em thích ăn nhất, còn nóng mau ăn đi.”
Nhìn thấy mấy chữ này, Tô Lam lại nhíu mày. Anh hay lắm Quan Triều Viễn, đây rõ ràng là trước một vẻ, sau một vẻ mà!
“Cảm ơn” Tô Lam tức tối viết lên trên giấy hai chữ này.
Sau đó cầm lấy đũa, giận dỗi bắt đầu ăn.
Cơm hải sản hôm nay còn chưa ăn được miếng nào, cô cũng đã bị chọc tức đến no luôn!
Tô Lam ngồi ở trên giường bệnh ăn cơm hải sản, Quan Triều Viễn ngồi ở trên ghế nhìn cô ăn.
“Lần này Tưởng Vân ra tay đánh em là không đúng, nhưng mà có phải nguyên nhân cũng có
một phần của em hay không? Tục ngữ nói ruồi bọ không đậu trên quả trứng không có khe hở, em có chỗ nào làm thiếu thỏa đáng hay là khiến người khác hiểu lầm không?” Giọng điệu của Quân Triều Viễn bình thản nói với Tổ Lam.
Đột nhiên nghe thấy lời này, bàn tay đang cầm đũa của Tô Lam cứng đờ!
Lời này của anh là có ý gì? Vì sao phải nói mấy lời khiến cô tức giận này? Chẳng lẽ là lợi dụng lúc cô không nghe được phát tiết cảm xúc một chút?
Loại người gì vậy!
Chẳng lẽ anh có mục đích khác, vậy thì mục đích của anh là gì?
Lúc Tô Lam còn đang cúi đầu trầm tư, một tiếng thủy tinh rơi xuống sàn nhà vỡ toang truyền vào trong tai cô!
Tô Lam lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc cốc mà Kiều Tâm mua cho cô đã bị làm rơi vỡ trên sàn nhà.
"Cốc của tôi!” Tô Lam hét nhỏ một tiếng.
“Là tội cố ý ném vỡ.” Lúc này giọng nói của Quan Triều Viễn truyền đến.
Nghe thấy vậy, Tô Lam giương mắt nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn, chất vấn nói: “Sao anh lại ném vỡ cốc của tôi? Một cái cốc thôi mà, nó đụng chạm gì đến anh? Tôi...”
Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Lam, dường như trên khuôn mặt tràn. ngập thất vọng.
Ngay sau đó, đột nhiên Tô Lam dừng miệng, nhận ra bản thân đã bị phát hiện.
Ngay lập tức, mặt Tô Lam đỏ lên, có cảm giác hổ thẹn giống như một đứa trẻ phạm lỗi.