“Em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Quan Triều Viễn quan tâm nhìn sắc mặt Tô Lam không tốt hỏi.
Giờ phút này, Tô Lam mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn.
cũng không phải bởi vì anh có bao nhiêu đẹp trai, hay là vì lúc này anh có bao nhiêu quan tâm cô, mà là... Mà là tại sao bây giờ cô lại có thể nghe thấy được tiếng của anh?
Không phải cô bị điếc ư? Đây là chuyện gì vậy? Sao trong một đêm cô lại đột nhiên có thể nghe được?
Tô Lam vẫn đứng ở đó chưa tiếp thu được sự thật này, Quan Triều Viễn cũng chợt nhớ ra chuyện Tô Lam vốn không nghe thấy, thế nên bèn xoay người chạy tới chỗ giường xếp.
Lúc anh quay trở lại, trong tay đã có thêm một chiếc điện thoại, còn nhanh chóng gõ ra một hàng chữ.
“Em làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn tôi đi gọi bác sĩ không?”
Đọc hết chữ trên điện thoại xong, hiện giờ Tô Lam lại bỗng nhiên không muốn thú nhận chuyện lỗ tai cô đã tốt trở lại.
Bởi vì có thật sự không có cách nào đối mặt với Quan Triều Viễn, cũng không biết nên nói gì với anh?
Bây giờ cô và anh là quan hệ gì? Chồng cũ và vợ cũ? Người tình? Bạn bè trai gái? Hình như đều không phải, quan hệ nào đặt ở trên người bọn họ cũng đều có vẻ không thích hợp.
Bây giờ có đúng là rất hận bản thân: Nếu biết là sáng hôm nay cô sẽ có thể trở lại bình thường, vậy thì nói gì đi nữa đêm qua cũng đã không xảy ra chuyện không nên xảy ra với anh. Nhưng bây giờ nói gì thì cũng đã muộn, muộn rồi, cô đã bước chân lên thuyền giặc, bây giờ phải nghĩ xem nên làm thế nào để vứt bỏ hết đi đây?
Thế nên rất nhanh Tô Lam ra quyết định ở trong lòng. Trước mắt không thể nói cho anh biết chuyện lỗ tai đã tốt, cô sẽ lại nghĩ cách, xem thử làm sao để có thể nhanh chóng thoát khỏi
anh, cô không thể cứ tiếp tục không rõ ràng với anh như vậy được.
Có điều, vấn đề khó khăn bây giờ của cô còn cần phải để anh đi giải quyết, chuyện này cũng chẳng còn cách nào.
Sau đó, cô nhận lấy điện thoại của Quan Triều Viễn, do dự gõ mấy chữ ở bên trên, sau đó củi đầu nhét điện thoại di động vào trong tay của anh.
Quan Triều Viễn cầm lấy điện thoại, cúi đầu nhìn xong, không khỏi hơi không hiểu.
“Tôi... Bà dì ghé thăm”
“Có họ hàng muốn tới thăm em sao? Vẫn còn họ hàng nào khác à? Tôi có thể bảo Lâm Minh phụ trách đón tiếp, mấy việc đó em không cần phải tốn công” Ngầm hiểu hồi lâu, Quan Triều Viễn nhanh chóng gõ chữ hỏi.
Trời xanh ơi, đất lớn ơi! Cái này đâu thể hiểu như thế?
Tô Lam bất đắc dĩ vô trán một cái, một đấng mày râu như anh thì nào biết bà dì là gì?
Tô Lam chỉ có thể nhanh chóng gõ một hàng chữ nữa, lần này cực kỳ nhanh gọn, trực tiếp tuyên bố mệnh lệnh.
“Tôi tới tháng, anh lập tức đi ra ngoài mua băng vệ sinh cho tôi!”
Lần này, Quan Triều Viễn cũng coi như đã hiểu rõ, tuy rằng sắc mặt có hơi khó xử, nhưng vẫn phải đồng ý.
“Được, vậy tôi sẽ đi mua cho em, em đợi một lát!”
Sau đó Quan Triều Viễn xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng của anh biến mất khỏi phòng bệnh, Tô Lam không khỏi cong môi cười, nghĩ đến việc anh là đàn ông lại phải đến siêu thị mua băng vệ sinh đã thấy buồn cười, chưa kể còn là một người đàn ông như Quan Triều Viễn nữa, đây có phải là đã khai sáng kỷ lục Guinness rồi không?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!