Chẳng mấy chốc cô đã không khống chế được chính mình, bị anh kéo theo như dung nham đang phun trào.
Lúc này đây, cô không có tý e dè cố kỵ nào, không hề ngại ngùng, cũng không có suy nghĩ rằng sau đó sẽ như thế nào, cho mấy thứ đó đi gặp quỷ hết đi!
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Tô Lam mỹ mãn nằm trên giường bệnh, Quan Triều Viễn ôm eo cô, thở gấp liên tục.
Sau khi bình tĩnh lại, Tô Lam cảm thấy bị anh ôm không được tự nhiên, vươn tay đánh vào mu bàn tay anh một cái, rồi chỉ cái giường gấp bên cạnh cửa sổ, ý bảo anh qua đó ngủ.
Quan Triều Viễn lại giả vờ không hiểu ý cô, ngón tay vẫn hoành hành trên da thịt cô.
Nói thật, lúc này Tô Lam hận bản thân chết đi được, người ta nói phụ nữ là động vật tình cảm, nhưng hôm nay cô lại phát hiện hóa ra mình là động vật ăn thịt.
Căm hận chính mình đồng thời cũng căm hận người đang ôm eo mình, nếu không phải tại anh cứ dây dưa lặp đi lặp lại, sao lại có một màn ngại ngùng như lúc nãy được?
Tô Lam nghĩ đến đây, tức giận hất cánh tay anh ra, cúi đầu tìm bộ độ bệnh nhân của cô ở dưới giường.
Sau khi mặc quần áo chỉnh chu, cô ném quần và áo sơ mi cho anh, rồi chỉ tay về hướng giường gấp, trừng người ta một cái đầy lạnh lùng.
Quan Triều Viễn không còn cách nào, tỏ vẻ tức giận bò dậy, đĩnh đạc bước xuống giường đối mặt với Tô Lam.
Tuy rằng lúc này ánh sáng trong phòng ảm đạm, nhưng vẫn thấy rõ được hình dáng của đồ vật, anh như vậy làm Tô Lam không tránh khỏi nhìn thấy cái gì đó của anh.
Hơn nữa cái gì đó còn có phản ứng mà dựng lên thẳng tắp, Tô Lam lập tức đỏ mặt.
Quay lưng đi chỗ khác, cô mắng thầm trong lòng: Tên Quan Triều Viễn này không biết xấu hổ chút nào, thật sự muốn đau mắt hột rồi.
Một lúc lâu sau, cũng không biết người sau lưng có mặc quần áo đàng hoàng chưa, Tô Lam muốn quay đầu lại nhìn, nhưng lại sợ tên kia vẫn chưa mặc, sẽ nhìn thấy thứ không nên thấy như lúc nãy.
Ngay sau đó, bỗng nhiên có một bàn tay chụp lên vai trái của mình, cô quay đầu lại, không ngờ vừa quay đầu, bỗng dưng bên má trái bị hôn chụt một phát bất ngờ!
Tô Lam đưa tay sờ má trái theo bản năng, lại giương mắt nhìn anh lúc này đang nở một nụ cười dịu dàng.
Hiện tại anh cười thật dịu dàng, ánh mắt cũng dịu dàng, thế mà Tô Lam lại có một giây ngây người.
Sau đó người đã ăn mặc chỉnh tề đó ưu nhã bước lại trước công tắc, bật đèn lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!