“Chính là tôi, xin hỏi cô là...” Tô Lam cho rằng đây là người đến thanh toán hóa đơn, cho nên trên mặt còn nở một nụ cười thân thiện tiếp đón.
Nghe thấy giọng nói của Tô Lam, người phụ nữ đi giày cao gót kia cô cùng kiêu ngạo bước đến trước mắt cô, đồng thời cũng đánh giá Tô Lam từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó lại hỏi: “Cô chính là Tô Lam?”
“Đúng vậy, xin hỏi cô là...” Tô Lam mới vừa gật đầu bày tỏ ý tứ xác nhận, lời còn chưa kịp nói hết.
Chỉ thấy người phụ nữ kia nâng bàn tay lên, tiếp đó hung hăng đánh vào mặt Tô Lam!
Bốp!
Bên trong phòng làm việc rộng lớn lập tức vang lên tiếng tát thanh thúy.
Cái tát này được đánh ra rất nặng, lỗ tai của Tô Lam lập tức ù đi không nghe thấy gì, hai chân đang đi giày cao gót của cô hơi lảo đảo không vững, may mà Tiểu Ninh ở bên cạnh đỡ lấy cô, bằng không thì chắc chắn cô sẽ ngã quy.
“Cô là ai vậy? Sao lại tùy tiện đánh người? Có biết chỗ này là chỗ nào không?” Tiểu Ninh lập tức chỉ tay vào người phụ nữ kia nói.
Người nữ kia người lại quan sát Tiểu Ninh một lượt, sau đó tháo kính râm xuống, để lộ ra gương mặt đã được trang điểm tỉ mỉ, lạnh lùng cười nói: “Có phải cô mới tới đây làm không? Chẳng trách lại không nhận ra tôi.”
Tô Lam được Tiểu Ninh đỡ lấy, dốc sức lắc đầu nhưng vẫn chỉ cảm giác được lỗ tai của mình ù ù không dứt, từ đầu đến cuối đều không nghe được bất cứ âm thanh gì, cô không kìm chế được hơi hoảng hốt!
“Rốt cuộc thì cô là ai?” Tiểu Ninh truy hỏi.
Lúc này, Tôn Ngọc Như dẫn mấy theo người nữa đi vào, nhìn thấy người phụ nữ kia thì lập tức tươi cười nói: “Cô Tưởng, cô đến rồi à?”
“Nếu tôi còn không đến, sợ là sẽ có người muốn lật trời ở đây!” Tưởng Vân vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tô Lam.
“Cho dù là ai cũng không thể lật đổ được bầu trời của cô đâu.” Trên mặt của Tôn Ngọc Như chứa toàn là vẻ nịnh nọt, khuôn mặt của những người khác cũng không tránh khỏi hai chữ nịnh hót.
Giờ phút này, mặc dù Tô Lam không nghe thấy được đám phụ nữ kia đang nói gì, nhưng từ vẻ mặt của bọn họ có thể đoán ra người phụ nữ này chắc chắn không phải người bình thường, nhìn vào sự kiêu ngạo kia, Tô Lam cảm thấy có lẽ cô ấy chính là Tưởng Vân trong lời kể của Tiểu Ninh.
Ngay sau đó, Tường Vân lại đi đến trước mặt của Tô Lam, Tôn Ngọc Như tiến lên đây Tiểu Ninh đang đỡ cô sang một bên. Tưởng Vân ép Tô Lam phải lùi đến góc tường, chỉ tay lên mặt cô nói: “Những người phụ nữ giống như các người tôi đã gặp nhiều, chẳng qua cũng chỉ nhìn thấy người đàn ông của người khác có tiền có thể có sự nghiệp, cho nên mới không tiếc hết thảy muốn leo lên cao hơn tìm kiếm danh phận, nhưng không nhìn lại bản thân mình một chút xem mình có được bao nhiêu tài cán, ngoại trừ sự trẻ trung ra thì các người còn có gì nữa? Thật là nông cạn đến cùng cực!”
Hiện giờ Tô Lam thực sự không thể nghe thấy cô ấy đang nói với mình điều gì, cô chỉ có thể mở miệng ra, nói với người phụ nữ này rằng: “Bất kể cô có lý do gì đi nữa, cô cũng không có quyền đánh người khác!”