Một tuần sau, Tô Lam thật sự rất nhớ Minh An, vì thế cô đã chạy đến gặp thằng bé vào một buổi chiều không phải cuối tuần.
Ngờ đâu lần này có những thu hoạch bất ngờ, chị Hồng như vô tình nói cho cô biết, hóa ra Minh An đã được đưa về từ một trại trẻ mồ côi tên là Thiên Thần ở Giang Châu.
Nghe được tin tức này, Tô Lam phấn khởi cả đêm không ngủ, sáng hôm sau không có việc gì bèn chạy thẳng đến trại trẻ mồ côi Thiên Thần.
Khi cô đến trại trẻ mồ côi Thiên Thần, mọi việc đều diễn ra rất tốt đẹp, Tô Lam đã đạt được nguyện vọng của mình là gặp được viện trưởng ở đây.
Cô giải thích rõ ý định của mình với hiệu trưởng, cô đã từng có một đứa con nhưng bây giờ không biết sống chết thế nào, cô muốn kiểm tra lại hồ sơ nhận nuôi vào mùa đông năm ngoái.
Viện trưởng là một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, ăn mặc chỉnh tề, mặt mũi hiền lành, trông rất nhân hậu bình dị.
Nghe được mong muốn của Tô Lam, viện trưởng sẵn sàng đồng ý, đồng thời hờ người mang hồ sơ nhận nuôi từ mùa đông năm ngoái đến.
Khi viện trưởng đưa cuốn sổ cho Tổ Lam, cô lập tức cảm thấy quyển sổ ghi chép này nặng trĩu, tay cô cũng có chút run rẩy.
"Cô Tô, cô xem thử đi.” Viện trưởng cười nói.
Tô Lam cúi đầu bắt đầu lật giở ghi chép ra, mùa đông năm ngoái tổng cộng chỉ có hai đứa trẻ sơ sinh được nhận nuôi, một trai một gái, tên bé trai kia chính là Minh An.
Trong số viết rất rõ ràng rằng Minh An đã bị vứt bỏ ở cửa cô nhi viện, phía trên còn ghi thời gian, địa điểm và người phát hiện ra, cột người nhận nuôi quả thật điền tên Quan Triều Viễn.
Nhìn thấy những thứ này, ngay lập tức Tô Lam từ bỏ suy nghĩ Minh An là con trai của mình, cô nhẹ nhàng đóng quyển sổ ghi chép lại, nhưng trong lòng rất trống rỗng, bởi vì con trai của cô thật sự đã chết yểu, Minh An không phải là con của cô!
“Xin lỗi, tôi không thể giúp gì cho cô được.” Viện trưởng nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Tô Lam thì áy náy nói.
Tô Lam cầm bản ghi chép bằng hai tay trả lại cho viện trưởng, miễn cưỡng nở nụ cười trên môi: “Không đâu, sơ đã giúp tôi rất nhiều, cảm ơn!”
“Tạm biệt.” Viện trưởng nhận lấy quyển sổ.
“Tạm biệt.” Tô Lam đeo túi sách, tuyệt vọng rời khỏi cô nhi viện.
Tô Lam quay lại văn phòng luật sư Khải Vy với tâm trạng chán nản, vừa ra khỏi thang máy thì điện thoại trong túi cô đã vang lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!