Mặc dù Quan Triều Viễn nói rất hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng Tô Lam vẫn có một tia hy vọng, có lẽ là cô đã tự lừa dối mình, không muốn thừa nhận sự thật.
"Anh nói thật sao? Cậu bé thật sự không phải con của chúng ta sao?"
Tô Lam nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh An hỏi. Nhìn thoáng qua đôi mắt buồn bã của Tô Lam, ánh mắt của Quan Triều Viễn càng trở nên sâu thẳm: "Lúc đó, tôi cũng không thể chấp nhận chuyện con trai đã mất, vì vậy mới mặc kệ tất cả để nhận nuôi Minh An, giờ tôi cảm thấy quyết định của mình là đúng, bởi vì tôi đã dành hết tình cảm cho Minh An, cậu bé cũng đã hòa nhập vào cuộc sống của tôi."
Tô Lam không phản bác lại lời nói của anh, ngược lại còn vô cùng đồng ý, bởi vì chỉ trong vài ngày, cô đã không thể rời khỏi Minh An được, huống chi là Quan Triều Viễn đã nuôi nấng cậu bé lâu như vậy.
Xác nhận Minh An không phải con mình, tất nhiên Tô Lam cảm thấy hơi hụt hẫng, cô vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc mất đi đứa con yêu quý, không thể điều chỉnh cảm xúc của bản thân.
Một lúc sau, câu hỏi của Quan Triều Viễn truyền đến bên tại cô: "Bây giờ em có thể cho tôi biết tại sao em ở đây chưa?"
"Chị Hồng bị cảm nặng sợ lây cho Minh An, bây giờ tìm bảo mẫu ngắn hạn thì không yên tâm. Quan Khởi Kỳ không còn cách nào khác, đành bảo tôi đến chăm sóc Minh An vài ngày."
Tô Lam bình tĩnh trả lời.
Nghe đến đây, Quan Triều Viễn cau mày nói: "Gia đình tôi không biết chuyện tôi nhận nuôi Minh An, vì vậy tôi mong sau này em sẽ giữ mồm giữ miệng. Tôi hy vọng Minh An sẽ lớn lên trong một môi trường bình thường, dù sao thì sau này tôi vẫn phải kết hôn, sinh con, tôi không muốn Minh An bị lôi kéo vào cuộc chiến gia đình. Điều này không tốt cho sự phát triển của cậu bé."
Nghe vậy, Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn gật đầu, trong lòng nghĩ: Anh suy nghĩ rất thấu đáo, hơn nữa điều mà anh lo lắng thực sự là một vấn đề, cô quá hiểu rõ mẹ của Quan Triều Viễn, bà ấy có thể sẽ không đồng ý cho anh nhận Minh An làm con nuôi, hơn nữa cô cũng biết rõ tính cách của Phương Ngọc Hoan, dù sao thì Minh An cũng là con nuôi, sau này cậu bé rất có khả năng sẽ đe dọa đến con của cô ta.
Bây giờ, giữ bí mật về việc nhận nuôi Minh An quả thực là có lợi cho Minh An.
Lúc này Tô Lam mới cảm giác được bầu không khí trong phòng có hơi áp lực nói: "Nếu anh đã trở lại, vậy thì tôi cũng nên đi!"
Sau đó cô quay người lại thu dọn đồ đạc của mình.
Quan Triều Viễn nhìn bóng lưng Tô Lam, im lặng một lát mới nói: "Sáng sớm mai em hãy đi, giờ muộn quá rồi, hơn nữa ở đây không thể gọi được xe vào giờ này."
Nghe vậy, Tô Lam dừng lại động tác thu dọn đồ đạc, anh nói đúng, ở đây giờ này vốn không có taxi.