Tất nhiên Tô Lam đã kiểm tra căn nhà này, không phát hiện thấy dấu vết của phụ nữ, nếu không chờ tí nữa bạn gái của người ta xuất hiện cô sẽ không biết nên nói thế nào.
Dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng tắm, quả thật không có quần áo để thay, chỉ có thể mượn tạm áo sơ mi của Quan Khởi Kỳ.
Nhìn Quan Khởi Kỳ đang ngủ còn nhíu mày, cô sờ trán anh ấy, vẫn còn rất nóng, nhưng đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Tô Lam nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã là rạng sáng, cô có muốn về cũng không bắt được xe, bên ngoài trời vẫn còn mưa, hơn nữa để Quan Khởi Kỳ ở nhà một mình cô cũng không yên tâm, nhỡ đầu xảy ra chuyện gì thì nguy to.
Vì vậy sau khi do dự, Tô Lam quyết định đêm nay ở lại đây.
Mặc dù còn có phòng ngủ thứ hai và phòng sách, nhưng không có sự cho phép của chủ nhà thì không thể ngủ trên giường người ta được, cô chỉ có thể nằm trên sô pha.
Sau khi lấy chắn và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên Tô Lam nhớ ra cô chưa gọi cho Kiều Tâm để báo bình an.
Vừa rồi cô tìm thấy điện thoại của mình trên bàn trà nhỏ, xem ra là Quan Khởi Kỳ đã lấy từ xe ra cho cô.
Tô Lam vội vàng bấm gọi cho Kiều Tâm, điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã làm lầm lên.
“Rốt cuộc cậu cũng biết gọi về rồi hả, cậu có biết tớ sắp báo cảnh sát luôn rồi không?”
“Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tớ bận quá nên quên mất.” Tô Lam nhẹ giọng nói.
Bên kia hơi dừng lại một chút, sau đó chuyển đề tài. “Không phải chỉ là uống thuốc hạ sốt thôi à? Cậu bận chuyện gì suốt hai tiếng? Khai thật đi, vừa rồi cậu bận gì?”
Lại nghe Kiều Tâm nói đùa, Tô Lam tức giận đáp: “Tớ thì bạn chuyện gì được? Bên ngoài mưa lớn như vậy, quần áo tớ ướt hết, vừa nấy phải vột vào phòng tắm.”
Nào ngờ đâu Kiều Tâm nghe đến đây thì bật cười khúc khích. “Đi tắm xong rồi muốn làm chuyện gì cũng dễ dàng”
“Cậu nghiêm túc một chút được không hả?” Tô Lam giận dữ hét lên.
“Nhưng mà tớ nói thật, đây là cơ hội tốt để câu đối phương, nếu cậu có hứng thú với ông chủ kia thì nhất định phải nắm bắt!” Cô ấy ngừng cười, chuyển sang giọng điệu nghiêm túc.
“Bỏ đi, cậu không đứng đắn chút nào cả, tớ ngủ đây, không nói chuyện với cậu nữa!” Tô Lam. sầm mặt nói xong thì cúp điện thoại. Sau khi vào xác nhận Quan Khởi Kỳ không đá chăn ra cô mới quay lại ngủ trên ghế sô pha.
Ba giờ sáng, Tô Lam lại đứng dậy vào phòng sờ trán Quan Khởi Kỳ, xác định anh ấy đã hạ sốt rồi mới yên tâm trở lại sô pha ngủ tiếp.
Trời sáng, bỗng nhiên Tô Lam cảm giác bên cạnh có tiếng động, lập tức mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, nhìn thấy Quan Khởi Kỳ mặc đồ ngủ ngồi xổm trước sô pha, đôi mắt đang nhìn mình.
Cô khôi khỏi khiếp sợ, lập tức ngồi dậy khỏi sô pha.
Nhìn thấy sự ngạc nhiên của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ hơi ngại ngùng, vội vàng chỉ cái chăn trên người Tô Lam nói: “Hồi nãy cái chăn rơi xuống đất, tôi giúp cô đắp lại”
“À, cảm ơn.” Tô Lam vươn tay vuốt lại mái tóc dài, thấy trên người mình còn mặc áo sơ mi trắng của Quan Khởi Kỳ, mặt bỗng đỏ lên.
Lúc này, có thể Quan Khởi Kỳ cũng cảm thấy bực tức xấu hổ, đứng dậy sờ tóc cười nói: “Thực ra nên là tôi cảm ơn cô, nếu không phải cô đưa thuốc hạ sốt đến cho tôi, lại ở đây chăm sóc tôi cả đêm, nói không chừng bây giờ tôi đã sốt đến hồ đồ luôn rồi!”