Nửa năm qua, Quan Triều Viễn đáng chết kia vẫn còn xuất hiện, có phải cả đời này của cô sẽ không thoát khỏi anh không?
Quan Khởi Kỳ ngồi ở trước bàn làm việc, đặt một xấp văn kiện thật dày lên bàn làm việc: “Hợp đồng anh cứ cho người đến lấy là được rồi, sao hôm nay lại phải tự mình đi một chuyến?”
Quan Triều Viễn ngồi trên ghế đối diện với Quan Khởi Kỳ, vắt chéo chân nói: “Vừa lúc đi ngang qua chỗ em cho nên đi lên xem thử.”
Lúc này, bỗng nhiên Quan Khởi Kỳ chú ý tới môi Quan Triều Viễn, giống như phát hiện ra một lục địa mới, hưng phấn trêu chọc nói: “Có phải anh mới vừa hẹn hò với phụ nữ đúng không?”
“Có ý gì?” Quan Triều Viễn hơi nhíu mày, không hiểu ý của anh ấy là gì.
Quan Khởi Kỳ cười đẩy một gói khăn giấy đến trước mặt Quan Triều Viễn, hơn nữa dùng ngón tay chỉ miệng mình.
Quan Triều Viễn lập tức hiểu ý, chạm lên miệng của mình rồi nhìn thấy trên ngón tay có dấu son môi.
Sau đó anh nhanh tay rút một tờ khăn giấy lau miệng, cúi đầu nhìn khăn giấy trong tay, quả nhiên có vài đường màu đỏ, có điều anh lại không để ý, ngược lại hơi bĩu môi, gấp khăn giấy bỏ vào túi quần.
Phản ứng của Quan Triều Viễn làm Quan Khởi Kỳ thấy hơi tò mò, nằm ngả đầu lên ghế xoay, nói với giọng đùa giỡn: “Hôm nay tâm trạng của anh không tệ, là mới hẹn hò với ai sao? Là Phương Ngọc Hoan hay là có một mục tiêu mới?”
Đột nhiên vẻ mặt Quan Triều Viễn có hơi mất tự nhiên, đột nhiên đứng lên nói: “Anh còn có việc, đi trước đây.”
Nói xong thì cầm lấy xấp hợp đồng trên bàn làm việc đi ra ngoài.
“Nếu có thì phải nói, mau đi thôi.” Quan Khởi Kỳ đứng dậy đưa tiễn.
Quan Triều Viễn nghe vậy thì khóe môi hơi mím lại, đi về phía cửa thì bỗng nhiên quay người lại hỏi: “Trưởng phòng tài chính kia vừa tuyển sao? Tại sao trước kia không gặp?”
“Làm được nửa năm rồi, một năm qua anh đến chỗ em được mấy lần chứ? Em có mấy chục nhân viên làm sao anh có thể biết mặt được hết?” Sau khi Quan Khởi Kỳ nói xong, lập tức chú ý quan sát cảm xúc Quan Triều Viễn, vội hỏi: “Không phải anh có ý với người ta đó chứ? Có điều muộn rồi, người ta đã kết hôn!”
“Em nói gì?” Quan Triều Viễn giật mình hỏi lại.
“Anh thật sự rung động sao? Người ta đã kết hôn sinh con cả rồi, anh đừng có nghĩ ngợi lung tung đó!” Quan Khởi Kỳ khoát tay một cái.
Quan Triều Viễn hơi sửng sốt, sau đó khịt mũi khinh bỉ nói: “Khẩu vị của anh chưa kém đến mức đó, sao có thể có hứng thú với người phụ nữ đã có gia đình, lại còn mang thai được chứ!”
Nói xong anh cũng không để ý đến Quan Khởi Kỳ nữa mà mở cửa rời đi.
“Đúng là đáng giận” Nhìn bóng lưng Quan Triều Viễn khuất dần, Quan Khởi Kỳ cười lắc đầu.
Quan Triều Viễn đen mặt đi từ trên lầu xuống, sau khi lên xe thì trực tiếp nói: “Đi!”
Lâm Minh lái xe cảm thấy hơi khó hiểu, rõ ràng vừa rồi lúc đi lên tâm trạng của anh khá tốt mà, thế nên bèn hỏi một câu: “Tổng giám đốc Quan, chúng ta đi đâu?”
“Tùy cậu!” Quan Triều Viễn thuận miệng nói hai chữ.
Hai chữ tùy cậu không khỏi gây khó khăn cho Lâm Minh, nhưng anh ta không dám hỏi nhiều, đành phải điều khiển xe đi vào làn đường trước rồi tính sau.
Ánh mắt hung ác của Quan Triều Viễn nhìn theo cảnh vật ngoài cửa kính xe đang không ngừng lui về phía sau, thầm nghĩ: Người phụ nữ đó hay thật, chỉ mới hơn nửa năm không gặp, cô không chỉ kết hôn mà còn mang thai rồi!
Bóng dáng Tô Lam và Trịnh Hạo không ngừng hiện lên trong đầu, nắm tay anh cũng bắt đầu siết chặt lại.
Qua kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt của Quan Triều Viễn rất tệ, Lâm Minh xoay tay lái đổi phương hướng, biết đâu đưa anh đến nơi này có thể sẽ khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Gần đây Lâm Minh rất hài lòng với thủ đoạn này, chỉ cần Quan Triều Viễn vừa nhìn thấy đứa bé đáng yêu đó thì dù cho sắc mặt có đang u ám thế nào cũng trở thành trời quang mây tạnh...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!