Ánh mắt cô nghênh đón ánh mắt u ám của anh, hai ánh mắt giao nhau rồi giằng co trong không trung, trong mắt giấu quá nhiều cảm xúc, cũng chất chứa rất nhiều tình cảm.
King Kong... king kong...
Lúc này, chuông cửa bỗng vang lên.
Mẹ Trần không dám nói gì, vội đi mở cửa.
Trong lúc Quan Triều Viễn và Tô Lam nhìn thẳng vào nhau, tiếng giày cao gót từ cửa truyền tới.
Tô Lam đưa mắt sang, nhìn thấy Phương Ngọc Hoan mặc áo khoác đỏ đi vào, cô ta khẽ nhướng mày, thầm nghĩ: Không ngờ lại nóng lòng đến thế, xem ra cô ta cũng không đợi được một phút nào nữa rồi.
“Ôi, coi bộ tôi đến không đúng lúc.” Phương Ngọc Hoan quét mắt nhìn vali bên cạnh Tô Lam, cười khàn nói.
Tất nhiên Tô Lam biết cô ta chẳng có ý tốt gì, cô lạnh lùng nói: “Không, cô đến đúng lúc lắm, tôi nhường chỗ này lại cho cô, cuối cùng cô cũng có được thứ mình muốn rồi!”.
“Cô.." Phương Ngọc Hoan đang muốn phản bác thì giọng nói uy nghiêm của Quan Triều Viễn cắt ngang cô ta.
“Cô đến làm gì?”
Nghe thế, Phương Ngọc Hoan vội cười nói: “Là bác gái Quan bảo em đến, nói anh vừa ly hôn nên tâm trạng không tốt, vì thế bảo em đến thăm anh”
Nghe thế, Tô Lam không khỏi thầm cười khẩy. Xem ra cả nhà họ đã thương lượng đầu vào đấy, Phương Ngọc Hoan sớm đã được Lục Trang Đài công nhận, chỉ đợi mình nhường chỗ thôi. Sao cô lại ngốc như vậy, còn ôm tơ tưởng trong lòng.
“Sao mẹ tôi biết hôm nay tôi vừa ly hôn?” Quan Triều Viễn cau mày hỏi.
“Chuyện này... em cũng không biết.” Phương Ngọc Hoan cúi đầu nói.
Nghe thấy thế, Tô Lam ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn, thầm nghĩ: Anh đang diễn kịch trước mặt mình hay anh thật sự không nói với Lục Trang Đài chuyện hôm nay họ ly hôn?
Lúc này, ánh mắt Quan Triều Viễn lạnh lùng liếc nhìn mẹ Trần.
Tô Lam cũng nhìn mẹ Trần theo ánh mắt anh, chỉ thấy bà ấy cúi đầu, dáng vẻ sợ sệt.
Tô Lam chợt hiểu, thì ra tất cả đều là mẹ Trần nói với Lục Trang Đài, mẹ Trần làm việc ở nhà họ Quan nhiều năm, Lục Trang Đài mới là chủ của bà ấy!
Mặc dù trong lòng hơi bực, nhưng nghĩ lại thì mẹ Trần cũng vì chủ của bà ấy thôi, cầm tiền của ai thì nghe lời người đó, nhà họ Quan trả lương cho bà ấy, thế nên điều này cũng dễ hiểu.
“Cậu chủ, tôi chỉ là người làm, bà chủ hỏi, tôi cũng chỉ đành nói thật thôi.” Mẹ Trần không chịu nổi ánh mắt của Quan Triều Viễn, kéo vạt áo của mình rồi giải thích.
“Dì cũng có thể thu dọn đồ đạc về tỉnh thành rồi.” Quan Triều Viễn lạnh lùng nói.
“Vâng” Nghe kết quả như vậy, mẹ Trần như trút được gánh nặng, vội về phòng thu dọn đồ đạc.
Tô Lam nằm quai vali, xoay người kéo vali định rời đi.
Phương Ngọc Hoan dời mắt nhìn bàn trà thì thấy tấm thẻ ngân hàng, chiếc nhẫn và dây chuyên kim cương trên bàn, sau đó mắt cô ta lóe lên, đi tới chặn đường Tô Lam lại.
“Cô muốn làm gì?” Tô Lam khinh bỉ nhìn Phương Ngọc Hoan.
Phương Ngọc Hoan khoanh hai tay trước ngực, cười khẩy: “Nghe nói nhà cô chỉ là tầng đáy của xã hội, chưa từng được mở mang tầm mắt, cũng chẳng có tiền tài gì.”
“Cô muốn nói gì?” Tô Lam biết ý của cô ta chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp, nhưng cô cũng không thể hèn nhát mà để mặc không đáp trả được.
“Trong nhà Triều Viễn đều là đồ đáng tiền, cô đừng bất cẩn lấy nhầm thứ gì đó quý giá rồi để trong vali của cô nhé.” Trong mắt Phương Ngọc Hoan toát lên vẻ chế giễu và thách thức.
“Phương Ngọc Hoan, cô nói xong chưa?” Quan Triều Viễn bỗng đứng lên.
Nghe vậy, Tô Lam xoay người nhìn Quan Triều Viễn đang cau chặt mày.
Ngay sau đó, cô xách vali đến trước mặt Quan Triều Viễn, cúi người mở vali, rồi đổ hết đồ trong vali ra ngoài.
Quần áo và đồ dùng cá nhân trong vali rơi vãi trên thảm.
“Anh xem đi, thử bên trong có đồ gì của anh không?” Tô Lam vênh cằm nhìn chòng chọc vào Quan Triều Viễn.