Nhưng trong mắt Quan Triều Viễn, sự im lặng của cô lại lại sự chột dạ luống cuống, anh tiếp tục chất vấn: “Cô muốn ly hôn với tôi rồi sau đó lập tức đi tìm anh ta đúng không?”
“Chẳng lẽ anh không muốn ly hôn với tối sao? Chẳng phải anh chưa ly hôn với tôi thì đã đi tìm Phương Ngọc Hoan sao? Không phải đưa tôi đến chỗ con thỏ cũng ngại không thèmị như núi Hồ Điệp vì tôi chướng mắt các người sao? Quan Triều Viễn, anh muốn ly hôn với tôi thì cứ nói thẳng, anh có cần phải đẩy trách nhiệm cho người khác, còn tự cho rằng mình là người bị hại như vậy không? Nếu như anh muốn làm đôi uyên ương với Phương Ngọc Hoan, được thôi, tôi tác thành cho các người. Dù sao lúc đầu chúng ta đến với nhau cũng không phải bởi vì tình cảm” Tô Lam lớn tiếng ồn ào với Quan Triều Viễn, nói ra nỗi ấm ức trong lòng từ lâu.
Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Lam, trong ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, đại khái là anh không ngờ trong mắt Tô Lam, anh lại thành người như vậy.
Sau mổ hồi lâu, anh mới gật đầu nói: “Được, nếu cô muốn ly hôn như vậy, chúng ta cũng không cần sống với nhau nữa.”
“Rõ ràng người muốn ly hôn là anh!” Tô Lam gầm thét.
“Là ai muốn ly cũng không sao cả, kết quả cũng như nhau thôi, tám giờ sáng mai gặp nhau
cục dân chính!” Quan Triều Viễn ném lại một câu rồi xoay người rời đi.
Sau khi anh đi, Tô Lam cảm nhận được một trận trời đất quay cuồng, người nghiêng một cái, tế liệt ngồi trên ghế sô pha, nước mắt đã sớm tràn trên khuôn mặt.
Mẹ Trần nhanh chóng tiến lên khuyên nhủ: “Mợ chủ, vừa rồi cậu chủ cũng đã cúi đầu với mợ rồi, sao mơ còn phải cố chấp như vậy chủ? Mợ mau đuổi theo cậu chủ đi kìa, bây giờ cậu ấy vẫn chưa đi xa đâu!”
Tô Lam không kiếm được bật cười, ngây ngốc mang theo chút nức nở: “Như vậy coi như cúi đầu với cháu sao? Rõ ràng là anh ta đang nhục nhã cháu!”
Cái gì gọi là từ nay về sau không qua lại gì với Trịnh Hạo? Anh cho rằng cô đã sớm chân trong chân ngoài ngoại tình từ lâu à? Cái gì mà chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục sống chung với cô như trước? Thế Phương Ngọc Hoan thì sao? Anh là muốn ngồi đó hai tay hưởng phúc à? Bên ngoài cờ hồng không ngã, ngoài kia cờ màu tung bay sao? Rốt cuộc anh coi cô là thứ gì? Một người phụ nữ không có tôn nghiêm, không biết xấu hổ sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!