Thời gian hơn nửa tháng trôi qua rất nhanh, sắc mặt Tô Lam cũng dần hồng hào. Mặc dù vẫn đau buồn không vui, nhưng cuối cùng vẫn sống lại.
Buổi chiều hôm nay mặt trời chói chang, nắng ngày đông vô cùng ấm áp.
Mẹ Trần thấy Tô Lam ngày nào cũng nhốt mình trong nhà thì có lòng nói: “Mợ chủ, hôm nay mẹ ở cữ xong rồi, thời tiết bên ngoài đẹp lắm, hay là mợ ra ngoài đi dạo đi?”
“Cháu vẫn cảm thấy không có tinh thần.” Mấy hôm nay Tô Lam luôn lười cử động, cô làm tổ trên sô pha, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.
Hôm nay cô đã ở cữ xong, liệu Quan Triều Viễn có về đề nghị ly hôn với cô không? Thực ra cô mong chờ ngày này đến, vì cô có thể được giải thoát hoàn toàn, nhưng cô lại sợ ngày này đến, vì cô sẽ không còn liên quan gì đến anh nữa.
“Mợ càng nằm thì càng không có tinh thần, vẫn nên ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa đi.” Mẹ Trần khuyên.
Tô Lam nhíu mày, cuối cùng nghe lời mẹ Trần. Dù sao thì vẫn phải sống tiếp, ngày nào cô cũng ngu ngơ thế này thật sự không phải cách, cuộc sống tương lai của mẹ với em gái vẫn là trách nhiệm của cô, cô phải mau chóng khỏe lại.
Thay một chiếc váy liền màu xanh da trời, tâm trạng cũng tốt hơn đôi chút, Tô Lam mang một đôi giày bệt đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi khu chung cư, Tô Lam nhìn xung quanh, không biết nên đi bên trái hay bên phải, đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói.
“Tô Lam!”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Tô Lam quay đầu thì thấy Trịnh Hạo tao nhã lịch sự đứng ở chỗ cách cô mười mấy mét.
Thấy anh ta, Tô Lam sửng sốt, sau đó nhìn anh ta đi tới trước mặt mình.
Trịnh Hạo quan sát Tô Lam từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó mới quan tâm hỏi: “Sức khỏe cô thế nào rồi?”
“Anh không nhìn thấy sao? Rất tốt.” Tô Lam cười vô cùng rạng rỡ, nhưng nói chuyện vẫn yếu ớt.
“Sắc mặt cô vẫn kém lắm” Trịnh Hạo cau mày nói.
Tô Lam sờ má mình, cười bảo: “Một thời gian nữa chắc sẽ ổn thôi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!