Lúc này, Lâm Minh ở phía sau Quan Triều Viễn đã bắt đầu giải tán, nói với mấy bà tám: “Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa!”
Giải tán xong, ở khoa bệnh nhân nội trú chỉ còn lại Quan Triều Viễn, Phương Ngọc Hoan, Kiều Tâm, Tô Lam và Lâm Minh.
Tô Lam lạnh lùng nhìn Quan Triều Viễn lúc này, rất muốn biết sau khi người anh yêu mách với anh thì anh sẽ có phản ứng gì. Sẽ hung dữ chỉ trích cô hay là giáng cho cô một cái tát để trút giận cho Phương Ngọc Hoan?
“Cô vẫn nên cất lại lòng tốt của mình đi" Quan Triều Viễn cúi đầu nói với Phương Ngọc Hoan.
Nghe thấy thế, Phương Ngọc Hoan thất vọng nhìn anh, đau lòng nói: “Triều Viễn, anh đừng hiểu lầm em.”
Quan Triều Viễn ngẩng đầu ra lệnh cho Lâm Minh ở bên cạnh: “Lâm Minh, đưa cô Phương về đi!”
“Triều Viễn...” Giọng Phương Ngọc Hoan mang theo vẻ bất mãn.
Quan Triều Viễn không nói nữa, Phương Ngọc Hoan quá hiểu tính anh, cô ta mà còn không đi thì có nghĩa là tự làm khó mình. Cô ta quay đầu lườm Tô Lam, sau đó rời đi với Lâm Minh.
Lúc này, Kiều Tâm thẳng tính đi tới trước mặt Quan Triều Viễn, nói một cách không hề sợ hãi: “Tổng giám đốc Quan, cho dù thế nào thì bây giờ anh vẫn chưa ly hôn với Tô Lam, mong anh quản lý người phụ nữ đó cho kỹ, đừng để cô ta chạy đến chỗ Tô Lam làm loạn!”
Tô Lam cau mày khi Kiều Tâm nói những lời bạo gan như vậy với Quan Triều Viễn, dù sao thì con người Quan Triều Viễn vui giận thất thường, cô sợ anh sẽ trả thù Kiều Tâm.
Nhưng dường như Quan Triều Viễn không hề nổi giận, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị. Anh nhìn Kiều Tâm, nghiêm túc nói: “Tôi nhớ những gì cô nói rồi, có điều người phụ nữ đó không phải là người tôi nên quản lý!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!