Tô Lam thấy Phương Ngọc Hoan không biết xấu hổ chút nào, hơn nữa còn nói như thể cô ta với đứa bé này có quan hệ rất gần gũi vậy, khiến cô rất không thoải mái.
Vậy nên một lúc sau, Tô Lam bèn nói với mẹ Trần: "Mẹ Trần, sao còn chưa rót trà cho khách?"
"Vâng, là dì sơ sót." Mẹ Trần nhanh chóng đặt đồ trong tay xuống, xoay người đi pha trà.
Ý của Tô Lam rất rõ ràng, ở đây là biệt thự của Quan Triều Viễn, mà cô là bà chủ của ngôi biệt thự này, dù thế nào thì Phương Ngọc Hoan cô ta cũng chỉ là khách, đừng quá coi trọng bản thân, cô ta và đứa bé trong bụng cô chẳng có chút quan hệ nào.
Đương nhiên Phương Ngọc Hoan cũng hiểu ý trong lời nói của Tô Lam, ngước mắt nhìn quanh biệt thự một lượt, bỗng nhiên cười nói: "Biệt thự này kém xa so với căn ở ngoại thành thủ đô của Triều Viễn nhỉ, trước kia tôi và anh ấy đã từng đến đỏ nghỉ rất nhiều lần."
Rõ ràng là Phương Ngọc Hoan đang khiêu khích, lúc này Tô Lam không thèm để ý cô ta, chỉ nhìn vào những bộ quần áo trẻ con đặt ở trên bàn trà kia, lạnh lùng nói: "Quần áo vật dụng của em bé tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, cảm ơn ý tốt của cô, cô vẫn nên cầm về đi!"
Nghe vậy, Phương Ngọc Hoan hơi do dự, sau đó bỗng nhiên cười nói: "Vậy à? Sớm biết như vậy thì tôi đã không mất công mang đến đây, dù sao sau này khi tôi chăm sóc em bé cũng có thể dùng đến những bộ quần áo này."
Phương Ngọc Hoan khiến Tô Lam nhíu mày: "Cô có ý gì đây? Con của tôi cần cô chăm sóc chắc?"