Phương Ngọc Hoan nhàn nhã uống hết nước trà trong ly thì Lục Trang Đài mới mặc trang phục tinh xảo đi từ trong nhà ra.
Nhìn thấy bà ấy đi đến, Phương Ngọc Hoan đứng dậy cười nói: “Bác gái Quan, nhiều năm không gặp mà bác vẫn trẻ trung xinh đẹp như thế!”
Lục Trang Đài nhìn thấy Phương Ngọc Hoan có hơi bất ngờ, nhưng chẳng bao lâu đã khôi phục vẻ mặt.
Phương Ngọc Hoan đặt món quà mà cô ta mang đến trước đó lên trên bàn đá, cười nói: “Đây là chút quà mà cháu mang từ Mỹ về, xin bác vui lòng nhận lấy.”
Đương nhiên Lục Trang Đài sẽ không bỏ món quà này vào trong mắt, cười gượng nói: “Không ngờ nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn nhớ tôi.”
“Bác là mẹ của Triều Viễn, đương nhiên cháu sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.” Phương Ngọc Hoan mặt không đổi sắc nói.
Nhắc đến Quan Triều Viễn, Lục Trang Đài cười lạnh lùng nói: “Cô nói cô từ Giang Châu đến, xem ra cô đã gặp Triều Viễn rồi đúng không?”
CA
“Đúng vậy” Phương Ngọc Hoan gật đầu.
“Vậy chắc cô cũng biết Triều Viễn đã kết hôn, hơn nữa Tô Lam còn mang thai, Triều Viễn sắp làm bố rồi.” Lục Trang Đài nói chuyện, đồng thời quan sát một lượt sắc mặt của Phương Ngọc Hoan.
“Những chuyện này, Triều Viễn đã nói với cháu.” Phương Ngọc Hoan gật đầu.
Nghe thấy lời này, Lục Trang Đài không khỏi hơi bất ngờ: “Nếu đã biết thì cô còn đến tìm tôi làm gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!